Nghe xong, Phương Nguyên cũng chỉ cười cười rồi bước về phía trước đài.

"Ha ha, Phương thế chất, hướng bên này!"

Trên đài một người đứng lên, mặt trắng không râu, khí chất nho nhã, chính là thành chủ Lữ Trúc Am, hắn cười tới dắt tay Phương Nguyên, tỏ ra cực kỳ thân mật nói: "Lần này Thái Nhạc thành có ngươi đứng đầu bảng, dương danh bảy quận Việt quốc, mặt của ta cũng sáng lên không ít, ngày khác ngươi nhập tiên môn tu hành, một bước lên mây, tiêu dao Cửu Thiên, cũng đừng quên bách tính Thái Nhạc chúng ta!"

"Thành chủ quá khen, tiểu tử xấu hổ..."

Phương Nguyên thấp giọng trả lời, thái độ không kiêu không gấp, rất thỏa đáng.

"Ha ha, trước chớ vội khiêm tốn, lão phu còn có một việc muốn tuyên bố!"

Lữ Trúc Am nở nụ cười, một tay kéo Phương Nguyên, một tay khác lại dắt Lữ Tâm Dao nữ nhi của hắn, cười nói: "Kỳ thật, chuyện này ta đã sớm muốn nói, chỉ là Phương thế chất đang chuẩn bị cho cuộc đại khảo, sợ hắn phân tâm, vì thế ta vẫn luôn chịu đựng. Vừa vặn mượn cơ hội này nói ra. Từ trước đến nay ta vẫn luôn thích Phương thế chất, ngươi chính là rồng trong ao, sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội một bước lên mây, từ đó dấn thân vào Tiên Đạo. Sợ ngươi phân tâm, bởi vậy trước khi nhập môn, ta nguyện cùng ngươi tác thành một mối hôn sự, không biết ý của ngươi như nào?"

Thành chủ cười ha hả nói, trung khí mười phần, người chung quanh đều nghe rõ ràng.

"Cái gì?"

Bách tính dưới đài nghe được những lời này, đều kinh hãi.

Dường như đám thiên kiêu trên đài cũng cho rằng mình nghe nhầm, ngơ ngác nhìn thoáng qua Lữ Tâm Dao, vị nữ tử lãnh diễm vô song nhưng đôi mắt lại trong sáng động lòng người, chỉ một ánh mắt đã có thể khiến tất cả mọi người cảm thấy tự ti mặc cảm, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Đặc biệt là Kỳ Khiếu Phong công tử của Kỳ tướng quân. Lúc này, trong mắt hắn thậm chí đã bắn ra hai tia oán hận không dễ phát giác.

Tên này... Tên khố rách áo ôm này lại có thể trở thành rể hiền của thành chủ ư?

Bọn hắn theo bản năng không tin, nhưng lại không thể không thừa nhận tình cảnh chân thực đang xảy ra trước mắt.

Ngược lại Phương Nguyên lấy lại bình tĩnh, vội vàng kéo cánh tay thành chủ một chút: "Lữ thế bá..."

Vừa nói vừa nhìn sang Lữ Tâm Dao.

Lúc này Lữ Tâm Dao đang ở cách đó không xa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên.

Lữ Trúc Am cười nói: "Ngươi không cần phải lo lắng, ta đã hỏi ý kiến của Tâm Dao từ trước!"

Phương Nguyên nhất thời cảm thấy cổ họng như bị ngẹn: Ngươi còn chưa hỏi ý kiến của ta...

Thế nhưng đúng lúc này, Lữ Tâm Dao cách đó không xa bỗng quay đầu lại nhìn hắn, sau đó khóe miệng khẽ cong nhẹ, lộ ra vẻ mỉm cười. Đứng trước đôi mắt xinh đẹp và ánh nhìn chăm chú kia, lời đến khóe miệng nhưng trong lúc nhất thời Phương Nguyên cảm thấy khó có thể nói ra được.

"Chúc mừng Phương tiểu ca..."

"Nói bậy bạ gì đó, nên gọi là Phương công tử..."

Dưới đài mọi người nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng lập tức cười to, tranh nhau chen lấn lớn tiếng chúc mừng.

Vừa rồi đứng đầu Giáp Tử Bảng, vốn đã là việc vui, hiện tại lại được thành chủ chọn làm con rể, thật đúng là song hỉ lâm môn, đặc biệt là lấy được nữ nhi của thành chủ, đây là mỹ nhân nổi danh. May mắn như thế đã khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ tới đỏ mắt.

"Ha ha, chúc mừng thành chủ tuyển được rể hiền, cũng chúc mừng tiểu nhân nhi kết được lương duyên..."

Nhưng đúng lúc này, một vị trung niên thân hình cao lớn mặc áo giáp đi tới, chính là Đại tướng quân đóng giữ Thái Nhạc thành, nhi tử của hắn cũng là một trong những người thi đậu Giáp Tử Bảng. Vừa thấy hắn tới, bầu không khí trên đài lập tức trở nên đè nén.

Mọi người đều biết, vị Kỳ tướng quân này 10 năm trước đã từng có mâu thuẫn với nhà Phương Nguyên, hai nhà xem nhau như kẻ thù truyền kiếp.

Trước kia Phương gia cũng có một chút sản nghiệp, nhưng Kỳ tướng quân cưỡng ép thu tổ điền nhà hắn xây một điền trang, Phương gia cũng từng có ý đồ đòi lại, nhưng Kỳ tướng quân cũng không phải dạng dễ trêu, Phương gia chịu không ít thiệt thòi đành ngậm bồ hòn. Cho đến lúc phụ mẫu Phương Nguyên đều vì bệnh mà qua đời, Phương gia cũng chuyển ra ngoài Thái Nhạc thành, trở thành một hộ nông gia, từ đó trở đi chưa từng nói lại việc này.

Nhìn thấy Kỳ tướng quân bước lên đài, Phương Nguyên nhìn thẳng vào mặt hắn, nét mặt có chút bất động.

Kỳ tướng quân cũng làm bộ tươi cười, sau đó cười lớn ha ha, hắn chắp tay với thành chủ sau đó lại vỗ bả vai Phương Nguyên, cười nói: "Chúc mừng chúc mừng, lão phu thích nhất là không khí náo nhiệt như thế này, Thanh Liễu trang thành Nam tặng cho ngươi, coi như hạ lễ!"

Đám người nghe vậy đều vô cùng chấn động.

Ai hiểu rõ nội tình đều biết, Thanh Liễu trang chính là tổ điền nhà Phương Nguyên, sau khi Kỳ tướng quân chiếm được đã tiến hành tu sửa lại. Không nghĩ tới hôm nay hắn ta lại trả lại cho Phương gia. Phải biết rằng diện tích Thanh Liễu trang còn lớn hơn tổ điền Phương gia gấp 10 lần...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play