Ánh mắt Phương Nguyên lúc này rất bình tĩnh, âm thầm mở miệng thở hổn hển mấy cái mới bắt đầu mở miệng.
Dù sao tu vi của hắn cũng còn thấp, một màn vừa rồi muốn tiêu hao gần hết một thân pháp lực của hắn.
Nhưng lúc này tự nhiên không thể để mất đi khẩu khí, hắn chỉ vô cùng bình thản đi về phía trước.
Đưa tay lấy một viên linh thạch trên tay Chu Thanh Việt đang ngây người như ngỗng, mỉm cười, nói: "Cám ơn!"
Nói xong quay về phía sau, hướng về bốn phía chắp tay quay người đi xuống chân núi.
"Ngươi..."
Đệ tử tiên môn chung quanh có người muốn gọi hắn nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
"Ha ha, quả nhiên không hổ là thiên tài đã từng đứng đầu Giáp Tử Bảng..."
Trong một mảnh không gian yên tĩnh bao trùm sự lúng túng, bỗng nhiên Tiểu Kiều sư muội nhẹ nhàng nở nụ cười, nàng phủi tay, đôi mắt xinh đẹp hướng tới Chu Thanh Việt, nói: "Nhìn các ngươi từng người bình thường tu vi có chút tiến triển liền đắc ý tự cao, bây giờ so với người ta thì không bằng một góc. Nếu trưởng lão mà biết dưới sự dạy dỗ của lão nhân gia, tu vi thế mà không bằng một vị đệ tử tạp dịch thì không biết sẽ phạt các ngươi cái gì đây, còn ở lại đây làm cái gì? Không nhanh đi về tu hành thật chăm chỉ đi?"
"Tiểu Kiều sư muội, việc này..."
Có người nhìn qua bóng lưng của Phương Nguyên, bộ dáng có chút không cam lòng.
"Cái gì nữa đây?"
Tiểu Kiều sư muội cảm thấy không vui nhìn hắn một cái, nói: "Người ta đã thắng rồi, ngươi còn nhìn không ra à?"
Người kia bị nghẹn họng một chút, mới nói ra: "Điều đó không có khả năng..."
Tiểu Kiều sư muội lắc đầu, thản nhiên nói: "Cái gì mà không có khả năng, chúng ta cũng bất quá mới bắt đầu tiếp xúc với tu hành mà thôi, chênh lệch cùng đệ tử tạp dịch cũng không có lớn như vậy. Tài nguyên tu hành trân quý như linh thạch cũng chỉ vừa mới đến tay, vừa rồi trong lúc đánh cược các ngươi chỉ nghĩ về sau chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn, tu vi đệ tử tạp dịch sẽ không có khả năng đuổi kịp các ngươi. Nhưng mà các ngươi không nghĩ đến là ý của người ta cũng không phải tương lai mà là hiện tại, thực ra mà nói coi như các ngươi đã bị lừa..."
"Cho là hiện tại chênh lệch không lớn như vậy, hắn cũng không có khả năng..."
Chu Thanh Việt bỗng nhiên mở miệng, mặt đã đỏ bừng.
"Ai, cũng không có gì là không thể, ta thấy Phương sư đệ bình thường đều khắc khổ tu luyện không giống người khác..."
Đột nhiên có một tiếng thở dài vang lên, thì ra là Tôn quản sự lắc đầu, cảm khái nói: "Kể cả ta bình thường cũng chỉ biết hắn rất cố gắng, ngược lại cũng không nghĩ tới hắn trong thời gian ngắn ngủi một tháng, liền có thể đạt đến cảnh giới Luyện khí tầng một viên mãn. Phải biết những đệ tử tạp dịch này chỉ có một bản sách Luyện Khí, mỗi tháng hai viên Luyện Khí Đan cấp thấp, tiến độ tu hành còn không bằng con kiến. Trước kia liền xem như tu vi của ta tiến độ cũng được coi là nhanh nhất, đạt tới Luyện khí tầng một viên mãn cũng phải tốn hơn ba tháng trời, Phương sư đệ quả nhiên không hổ là..."
Nghe hắn lải nhải, một đám đệ tử đều mang ánh mắt bất thiện nhìn hắn!
Tiểu Kiều sư muội khen tên kia, bọn hắn giận mà không dám nói gì. Tên tạp dịch trước mắt này còn mở miệng ra khen làm bọn hắn càng không thích nghe.
"Ngươi còn ở chỗ này làm gì?"
Có người tức giận mở miệng, kém chút nữa chỉ vào cái mũi hắn kêu hắn cút nhanh lên.
"Ta?"
Tôn quản sự ngẩn ra, nở nụ cười: "Ta thay Phương sư đệ ‘thu sổ sách’ nha..."
Nghe ba chữ ‘thu sổ sách’, thần sắc một đám đệ tử tiên môn lập tức trở nên phức tạp, muốn nói cái gì nhưng lại đóng chặt miệng.
Biên: nvm1997
Tôn quản sự thì mặt mày hớn hở, hướng về phía một đám đệ tử tiên môn vái chào, cười nói: "Vừa rồi ngoại trừ vị tiểu tiên tử xinh đẹp này, mấy vị đều đánh cược phải không? Ta nhớ được vị tiểu tiên trưởng dáng người khôi ngô này đặt một khối linh thạch, vị công tử khí vũ ngang hiên này cũng đặt một khối linh thạch, vị béo... à không vị dáng người tráng kiện này lợi hại nhất, ngươi đặt mười khối đúng không?"
Theo ánh mắt của hắn nhìn tới, sắc mặt một đám đệ tử tiên môn lập tức đều trở nên hết sức khó coi.
Bọn hắn đâu có muốn đặt cược, bất quá chỉ muốn cấp cho Chu Thanh Việt một cái mặt mũi, giúp một màn diễn này của hắn thêm phần đặc sắc mà thôi!
Phải biết đây chính là khối linh thạch đầu tiên bọn hắn nhận được từ khi tiến vào tiên môn, còn trân quý hơn so với bảo bối!
Vừa rồi tên Phương Nguyên kia đều không tính đến một phần này, chỉ cầm lấy linh thạch của Chu Thanh Việt xong liền rời đi, cũng khiến cho bọn hắn rất tình nguyện quên mất vụ tiền đặt cược. Nhưng ai có thể nghĩ đến, thế mà bây giờ còn một tên thu sổ sách ở chỗ này...
"Các vị tiểu tiên trưởng, thân phận của các ngươi cao quý như vậy, sẽ không quỵt nợ chứ?"