Đối với đoàn người bọn họ mà nói, nhiệm vụ tiến triển rất thuận lợi, bình yên vượt qua hung hiểm, không xuất hiện thương vong, cũng không tổn thương người nào, có thể nói là phi thường hiếm có, nhưng trong đoàn người như vậy, không khí ngược lại trở nên áp lực.
Ra khỏi vực này, đoàn người yên lặng đi tới nơi thứ hai, không ai nói chuyện.
Các tu sĩ hoặc nhiều hoặc ít, có lẽ cố ý hoặc vô tình, đều thầm hướng ánh mắt về phía Phương Nguyên, hàm nghĩa rất phức tạp, nhất là đối với đám người Chung Thái Hòa lúc ấy thủ bốn phía mà nói, Phương Nguyên đẩy nhanh tiến độ, hoàn thành trắc lượng, sau đó ra tay giúp bọn họ hóa giải hung hiểm, đối với bọn họ mà nói là trợ giúp rất lớn, nhất là Chung Thái Hòa, thậm chí nói là ơn cứu mạng cũng không đủ.
Nhưng một phen răn dạy của Vương Trụ lại làm mất mặt Phương Nguyên, cho dù là bọn họ cũng cảm thấy việc này có chút bất công đối với hắn, Vương Trụ giống như hoàn toàn không để tính mạng của bọn họ vào mắt, tất nhiên khiến bọn họ không thoải mái, nhưng nếu luận về thân phận và địa vị thế gia tử, bọn họ lại trời sinh thân cận với Vương Trụ, loại cảm giác này khiến tâm tình bọn họ trở nên cực kỳ phức tạp.
Chỉ là bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, lúc này cũng chỉ có thể như vậy.
Vương Trụ cũng không định thương lượng gì với bọn họ.
Phương Nguyên cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, vẫn sắc mặt như thường, cho tới lúc nghỉ ngơi ở một sơn cốc, Phương Nguyên cũng chỉ lẳng lặng ngồi đó, tu dưỡng sinh tức, dường như không chịu ảnh hưởng gì, có điều đám người Lạc Phi Linh, Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân thì không tránh khỏi có chút lo lắng, Lạc Phi Linh ngồi bên cạnh Phương Nguyên, chỉ nắm tay hắn, cũng không biết nên khuyên như thế nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play