Đành chịu, Phương Nguyên buộc phải quay về Kiếm Lư, chỉ là trong lòng vẫn mãi trầm tư về chuyện này.
Ngẫn nghĩ lại, hắn phát hiện ngữ điệu đối phương cũng rất cổ quái.
- Không ngờ ngươi có thể nhìn thấy ta?
- Kiếm ngươi luyện không tệ lắm...
Mấy câu đơn giản, tựa hồ lại có chút ý vị sâu xa, nhất thời khiến mình nghĩ mãi mà không thông.
Ngược lại câu sâu cùng “Nhưng còn chưa đủ tốt” lại khiến trong lòng Phương Nguyên ẩn ẩn có chút khát vọng, hiện tại hắn đã là đạt đến “nửa bước kiếm tâm”, trình độ mà trong Vô Khuyết Kiếm Kinh đã có thể xưng là xưa nay chưa từng có, thế mà đến trong miệng đối phương lại thành mình luyện kiếm còn chưa đủ tốt, như vậy ra sao mới tính là tốt?
Lại qua mấy ngày, mỗi ngày Phương Nguyên vẫn cứ luyện kiếm, chỉ là tâm tư có chút không yên, một mực cứ nghĩ về người kia, đến ngày thứ bảy, lương thực dự trữ trong Kiếm Lư đã hết, Phương Nguyên lần nữa đi ra săn giết Tuyết thú, vừa mới chuẩn bị thỏa đáng, liền thấy mèo trắng đang chạy như bay giữa trời tuyết, đuổi theo một con Tuyết Tê Ngưu lớn hơn nó cả mấy chục lần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT