“Hai người có phải già lẫn rồi không? Nông thôn có gì tốt mà hai người cứ nhất định phải ở lại nơi đó? Không biết bây giờ con sống khó khăn lắm sao? Đâu có cha mẹ nào như hai người, không có bản lĩnh thì thôi, bây giờ cuối cùng cũng có lúc cần đến hai người rồi mà hai người lại không muốn lên. Con không quản, hai người mau thu dọn đồ đạc, ngày mai là ngồi xe đến thành phố.”
Triệu Phượng Anh nghe xong cũng tức giận. Lời nói này thật khó nghe. Họ không có bản lĩnh, nhưng nếu không có họ, Khương Nghênh Thu có thể được nhà họ Khương để mắt tới sao?
Nếu lúc trước họ bằng lòng buông tay, nhà họ Vương cho dù có nghèo đến đâu, Khương Nghênh Thu cũng chỉ có thể làm con gái của họ.
“Đã nói không đi được là không đi được, con cũng không cần nói khó nghe như vậy. Chúng ta không có bản lĩnh, vậy con gọi chúng ta lên làm gì? Con có năng lực như vậy, còn cần người khác giúp đỡ sao? Em dâu con sắp sinh rồi, chúng ta phải ở nhà chăm sóc cô ấy.”
Triệu Phượng Anh nói xong, trực tiếp ngắt điện thoại cái rụp.
Đây là lần đầu tiên bà chủ động cúp điện thoại của Khương Nghênh Thu.
Khương Nghênh Thu nhìn chiếc điện thoại trên tay, không thể tin được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT