Cố Viễn Chu vội lùi ra ngoài, có chút bối rối.
Thẩm Minh Nguyệt đỏ mặt, nghĩ rằng chỉ cần không mù, chắc đều nhìn thấy rồi, người đàn ông này thật biết chọn thời điểm, lại vào lúc cô thay quần áo.
Nhanh chóng thay xong quần áo, Thẩm Minh Nguyệt cắn cắn môi, mới bước ra khỏi phòng.
Thôi, cô cũng không có tư cách gì trách cứ Cố Viễn Chu, dù sao đêm qua cô cũng vừa làm chuyện đó.
Coi như hòa nhau, ai cũng đừng nói ai.
“Đi ăn cơm trước đi, mẹ đã để phần cơm cho ngươi.”
Cố Viễn Chu dùng ngón trỏ chà chà mũi, mở miệng nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play