Nàng tưởng hai người là đến ăn xin, không nhịn được nhíu mày đuổi đi.
Thẩm Minh Nguyệt thì nhíu chặt mày. Mấy ngày trước nàng đã hồi âm, nói chuyện đó nàng không giúp được, nàng ở Cố Gia địa vị thấp, không có nhiều năng lực như vậy. Lời nói trong ngoài đều cảnh cáo bọn họ đừng nhiều chuyện.
Nhưng nàng không ngờ Thẩm Phúc Trụ lại tìm đến. Bọn họ chưa từng đi xa, làm sao tìm được chỗ này? Kỳ lạ nhất là còn tìm được nhà hàng.
Thẩm Minh Nguyệt trong lòng không vui, biết tám chín phần là Hoắc Giai Giai bọn họ làm, nếu không thì với trí thông minh của Thẩm Phúc Trụ, chưa đến thành phố đã bị lạc rồi.
Nhìn hai người này, Thẩm Minh Nguyệt có chút cảm khái. Có đôi khi, sự tự ti do gia đình gốc mang lại là rất lớn.
Nàng không khinh thường người nông thôn, mà là trẻ con lớn lên trong môi trường như vậy rất khó để bứt lên, cơ hội cũng ít hơn rất nhiều.
Bây giờ vốn có rất nhiều người nhà họ Cố xem thường nàng, ở trong dịp quan trọng như lúc này, hai người với bộ dạng này xuất hiện ở đây, sợ là càng bị người ta cười nhạo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play