Bạch Hạo Thiên thấy vậy cũng giật mình, có chút luống cuống.
"Sao em lại khóc? Là không thích những quần áo này sao?"
Lẽ ra nhận được quà phải vui chứ? Sao lại khóc thế này?
Chu Tiểu Thanh lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, con không kìm nén được bản thân, lại làm trò cười rồi. Từ khi con đến đây, con đã gặp rất nhiều người tốt bụng, Thẩm Minh Nguyệt đã cho con mượn tiền để mẹ con chữa bệnh, bây giờ anh lại mua quần áo mới cho con, con chỉ là quá cảm động nên mới muốn khóc. Trước đây con không có quần áo mới mặc, chỉ có thể mặc quần áo vá lỗ chỗ…”
Bạch Hạo Thiên nghe vậy, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa không rõ nguyên cớ. Nhà hắn giàu có, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, Chu Tiểu Thanh là một cô gái lẽ ra phải biết yêu cái đẹp, thế mà quần áo mới cũng không có mấy chiếc, khó trách lần trước lại mượn quần áo của Thẩm Minh Nguyệt để mặc.
“Bây giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi, em cứ yên tâm, sau này tuyệt đối sẽ không để em không có quần áo mặc.”
Chu Tiểu Thanh ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Bạch Hạo Thiên, một lúc lâu sau mới hạ giọng hỏi: “Anh Bạch, vậy anh có thừa nhận mối quan hệ của chúng ta không? Anh nhận em làm bạn gái rồi có đúng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play