Đến cái sân nhỏ của nàng, nàng vui vẻ đưa kẹo trong tay cho sư phụ: “Sư phụ, con sắp cùng mẹ rời khỏi Đại Hà thôn rồi, những năm qua đa tạ người đã chăm sóc, con sẽ thường xuyên viết thư cho người.”
Nữ bác sĩ xoa loạn tóc nàng: “Đã nói đừng gọi ta là sư phụ, ngươi, còn chưa đủ tư cách đâu.”
Đái Vân cười ha hả, gãi gãi đầu: “Vẫn cứ gọi là sư phụ đi, dù sao con coi người là sư phụ của con rồi, sư phụ, khi nào người về thành phố, nhất định phải cho con biết, con sẽ đến thăm người.”
Dù sao Đại Hà thôn nàng cũng không muốn đến nữa.
Nữ bác sĩ gật đầu, liếc nhìn xe quân sự đậu ở đầu thôn, lại nhìn bộ quần áo mới tinh trên người nàng: “Ngươi khá may mắn, gặp được người tốt.”
Đái Vân cúi đầu nhìn bộ quần áo nàng không nỡ làm bẩn, cười toe toét: “Là bạn của bố con, nhưng dì Thẩm đã chi quá nhiều tiền cho con, con phải hoàn trả lại cho dì.”
Nữ bác sĩ phơi dược liệu lên đống củi, không cho nàng sắc mặt tốt: “Thôi được rồi, đi đi, chỗ này không có gì tốt đẹp cả.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play