Nhưng những người xung quanh dường như không nghĩ như cô.
Điền Hiểu Điềm thì thầm: “Thật quá đáng. Sao một anh hùng như Hoàng Tranh lại có người vợ như vậy? Không cho tiền thì không phụng dưỡng bố mẹ anh ta, tâm tư đều đặt vào tiền bạc rồi sao?”
“Đúng vậy, phụng dưỡng người già là trách nhiệm của con cháu. Vợ Hoàng Tranh vốn không sinh con trai cho nhà họ Hoàng, bây giờ còn muốn con gái đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Hoàng, thật là không biết xấu hổ. Nếu là tôi, tiền trợ cấp không nên nhận, cũng không nên tái giá. Đó là con trai của người ta, lẽ ra phải cho bố mẹ, cho một đứa con gái để làm gì, sau này mang đi cho nhà người khác sao?”
“Lời các người nói cũng quá đáng rồi. Con gái thì sao? Phụ nữ cũng có thể gánh vác nửa bầu trời. Đây là hậu duệ duy nhất của đồng chí Hoàng Tranh.”
“Chu Xảo Lan, cô nói không thấy đau mồm sao? Mẹ chồng cô trọng nam khinh nữ như vậy, cô còn nói phụ nữ gánh vác được nửa bầu trời? Cũng không thấy cô thương hai đứa con gái của mình.”
Những người thuộc Hội Phụ nữ nghe không xuôi tai, đều lên tiếng quát mắng.
“Suy nghĩ của các người thế nào? Tôi nắm được hết rồi. Ngày mai các người sẽ đi học tập. Các người có biết thế nào là con liệt sĩ không? Con liệt sĩ là bao gồm cả con gái. Tiền trợ cấp chắc chắn phải có phần của con gái họ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play