Người bị thương nặng nhất chính là Hạ Húc.
Viên đạn đó chỉ cần bắn chuẩn hơn một chút nữa thôi, mạng của anh đã mất ở đó rồi.
Thẩm Đường nhìn Hạ Húc nằm trên giường bệnh, mắt đỏ hoe, run giọng hỏi Hách Vận: "Hạ Húc thế nào rồi?"
Hách Vận thở dài: "Viên đạn đã lấy ra rồi, có lẽ ngày mai tỉnh, có lẽ ngày kia tỉnh, nói chung giai đoạn nguy hiểm nhất đã qua rồi."
Thẩm Đường ngồi bên cạnh Hạ Húc, sờ khuôn mặt tái nhợt của anh: "Vậy em ở đây đợi anh, đợi anh tỉnh lại, là người đầu tiên có thể nhìn thấy em."
Cô không khóc, bây giờ cô đã là một người mẹ rồi, là chỗ dựa vững chắc nhất của Hạ Húc, cô sẽ không khóc.
Thẩm Đường hít hít cái mũi chua xót, nắm lấy tay anh, mềm mại nũng nịu bên tai anh nói: "Anh mau tỉnh lại đi, nói em đợi anh, nhưng không nói là cho em đợi anh mãi mãi, em đã đợi anh rất lâu rồi, con của chúng ta đã ra đời, là một bé trai, rất ít khi khóc, đặc biệt ngoan ngoãn, sau này nhất định sẽ học hành tấn tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT