Yến Nam Quy vẫn luôn xuề xòa. Chiếc đạo bào ban đầu cô mặc khi xuống núi giờ nằm sâu dưới đáy vali hành lý. Nếu không phải do dì Lạc đích thân may, mà là loại mặc một chiếc lại thiếu một chiếc, Yên Nam Quy có lẽ đã xếp gọn gàng rồi vứt vào thùng rác tái chế để người ta thu về tái sử dụng rồi.
Ngày thường, cô ăn mặc sao cho thoải mái nhất có thể. Tóc tém ngang tai dễ bề chăm sóc, áo phông cộc tay kết hợp quần jean làm cô trông trẻ trung, năng động đúng với lứa tuổi, nếu nói là "tịnh" thì cũng chẳng sai. Chuyện không giống một đại sư, Yên Nam Quy đã quen rồi.
Cho đến khi có người bị đem ra so sánh từng chút một.
Người với người khác biệt thật lớn.
Cô biết Lý Trí Tín không phải loại người dễ ghen tị. Khi ở Tô Thành, cô ấy nhìn thấy những đồng nghiệp khác cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt. Nhưng người đang đi tới kia thì lại khác.
Yên Nam Quy đang cảm thán sau khi được Lý Trí Tín nhắc nhở, đột nhiên im bặt: "Đây là Dương Lăng đạo trưởng."
Ai cơ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play