Nha dịch áp giải tên cướp lớn đi rồi, đám người vây xem cũng dần tản ra.
Đợi bọn họ đi xa, Vân Tiểu Yêu mới mở miệng: “Giờ chúng ta đến thôn Tống gia ở vùng Bắc ngoại thành?”
“Ngày mai hẵng đi, cũng để nương và Trân di xem thử, mọi người đều vừa ý thì mới tốt.”
Vân Tiểu Yêu gật đầu: “Chuyện vừa nãy có thể giữ kín không, đừng nói với nương và thẩm nhé?”
Trần Vọng nhìn chăm chú, lại liếc qua cổ y. Có lẽ do trời sinh ca nhi da thịt nhạy cảm, cùng là người làm ruộng lấm lem bùn đất, nhưng làn da trên cổ Vân Tiểu Yêu vẫn trắng trẻo mịn màng hơn nam nhân, thành ra có vết thương hay không cũng dễ nhìn ra.
May thay tên cướp ra tay có chừng mực, hoặc lưỡi dao cùn, nên Vân Tiểu Yêu không bị thương tích gì.
“Không nói. Ngươi thật sự không bị doạ à?” Trần Vọng vốn cũng không định kể chuyện này cho hai vị trưởng bối, dù sao cũng chỉ là một phen hú vía, nói ra lại khiến họ lo lắng thêm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT