Trần Vọng ngủ một giấc đến tối mịt mới tỉnh. Hắn không phải tự nhiên tỉnh dậy, mà bị tiếng động sột soạt làm phiền.
Trần Vọng ngủ rất nông, đó là thói quen có từ thời mạt thế, lúc nào cũng ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, chỉ cần có chút động tĩnh là có thể tỉnh lại ngay. Chỉ là nửa năm nay sống an ổn ở dị thế, hắn mới hơi lơ là cảnh giác.
Trần Vọng nhìn sang, dưới ánh nến nhảy nhót, thấy một bóng người đang quay lưng về phía hắn trải chiếu xuống đất. Bộ bàn ghế từng đặt giữa phòng đã bị dời hết vào góc.
“…” Hắn ngủ có sâu quá không?”
Bóng lưng kia rất dễ nhận ra, Trần Vọng liếc một cái là biết ai: “Ngươi đang làm gì đó?”
Vừa nghe tiếng hắn, Vân Tiểu Yêu đang trải giường liền quay người lại: “Ngươi tỉnh rồi à.”
Trần Vọng ngủ cả buổi chiều, giờ tinh thần khá hơn, chống tay ngồi dậy. Hắn liếc nhìn chiếu dưới đất, trải quá đơn sơ, chỉ có một tấm chiếu. Nhà bọn họ không có chăn đệm dư thừa, muốn lấy một cái trải dưới đất cho y nằm cũng không có.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play