Ngày hôm sau, Phương Hòe liền kể lại tình hình cho Bạch Quế Hoa.
Trên mặt cậu đầy nụ cười hạnh phúc: “Nương, con trách oan tướng công rồi. Hắn thật sự không có nuôi người ở bên ngoài.”
Bạch Quế Hoa dừng động tác đang làm, quay người nhìn cậu, trong mắt mang theo một tia nghi hoặc: “Thật sao? Sao con biết được?”
Gương mặt cậu hơi ửng hồng, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói: “Tối hôm qua con cùng hắn nói chuyện rõ ràng. Hắn nói hết mọi chuyện trong khoảng thời gian này, bận rộn mở rộng khoai tây, mỗi ngày bận đến tối tăm mặt mày, nào có tinh lực làm việc khác. Tướng công còn nói, trong lòng hắn chỉ có con và gia đình này thôi.”
Bạch Quế Hoa nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cậu, nghi ngờ trong lòng cũng hoàn toàn tan biến, cười nói: “Vậy thì tốt rồi, trước đây nương cũng lo con chịu ấm ức. Nếu Xuyên Tử trong sạch, sau này chúng ta phải sống cho thật tốt. Con đang mang thai, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều.”
Phương Hòe dùng sức gật đầu, nói: “Nương, con biết rồi. Sau này người đừng bận tâm vớ vẩn nữa. Tướng công là một người chính trực.”
Bạch Quế Hoa đưa tay nhẹ nhàng sờ bụng cậu, dịu dàng nói: “Được rồi, sau này nương không quản nữa. Chỉ mong con có thể thuận lợi sinh hạ đứa bé, cả nhà chúng ta sum vầy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play