Triệu Vân Xuyên vừa ra khỏi Kim Loan Điện, đã thấy Tư Mã đại tướng quân đang chờ mình. Hắn bước nhanh tới nói lời cảm ơn với Tư Mã đại tướng quân, trên mặt tràn đầy cảm kích: “Tư Mã đại tướng quân, hôm nay nhờ có ngài bênh vực lẽ phải, nơi triều đình vì thần giải vây, Vân Xuyên thực sự vô cùng cảm kích.”
Tư Mã đại tướng quân sang sảng cười, vươn tay vỗ mạnh vào vai Triệu Vân Xuyên, khiến hắn lảo đảo: “Ngươi với ta còn khách khí gì! Ta ngày thường đã không ưa bọn quan văn đó, hủ lậu thực sự. Sau này có bị bắt nạt cứ nói cho ta, ta nhất định sẽ đánh cho họ rụng hết răng!”
Triệu Vân Xuyên cười khổ xoa xoa vai: “Tâm ý của đại tướng quân ta xin nhận, chỉ là trong triều đình, mọi người lập trường bất đồng, khó tránh khỏi có chút tranh chấp.”
Tư Mã đại tướng quân không thèm để ý mà phất tay: “Kệ họ! Dù sao ta cũng không thể nhìn ngươi chịu ấm ức. À đúng rồi, ta nghe nói giờ ngươi đã trúng võ cử nhân, đây chính là cơ hội tốt đấy! Ta thấy, với bản lĩnh của ngươi, đi con đường quan văn thật sự quá phí phạm, chi bằng chuyển sang làm võ quan, đi theo ta trên chiến trường xông pha g.iết địch.”
Triệu Vân Xuyên hơi sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đại tướng quân, ngài hậu ái Vân Xuyên vô cùng cảm động, chỉ là ta nhiều năm chuyên tâm vào văn chương, tuy có học được chút võ nghệ, nhưng về việc hành quân đánh giặc, rốt cuộc hiểu biết rất ít, e rằng khó có thể đảm nhiệm chức võ quan.”
Tư Mã đại tướng quân vung bàn tay, dũng mãnh nói: “Lời ngươi nói quá là ngoại đạo rồi! Bản lĩnh hành quân đánh giặc, không phải bẩm sinh mà có, đều là trên chiến trường lăn lộn mà luyện ra. Ta thấy ngươi có một thân chính khí, còn có cái vẻ quật cường trong xương đó, chính là chất liệu của võ tướng trời sinh. Chỉ cần ngươi chịu học, ta tự mình mang ngươi, bảo đảm không quá mấy năm, là có thể một mình đảm đương một phương!”
Triệu Vân Xuyên nghe vậy, trong lòng không khỏi nổi lên tầng tầng gợn sóng, trên mặt lộ ra vẻ do dự. Suy nghĩ một lát, hắn hướng Tư Mã đại tướng quân chắp tay, thái độ thành khẩn lại kiên định: “Đại tướng quân, nhận được ngài coi trọng như vậy, nâng đỡ như vậy, Vân Xuyên suốt đời khó quên. Chỉ là ta đã đọc kinh sử tử tập, một lòng hướng về việc lấy bút làm gươm, dùng văn tự vì xã tắc mà trần thuật, vì bá tánh mà mưu phúc, thực sự không thích đ.ánh đ.ấm g.iết chóc. Với ta mà nói, ở vị trí quan văn mà chải chuốt điển chương, sáng tác quốc sử, để đời sau có thể lấy đó làm gương, ý nghĩa cũng phi phàm. Cho nên, vẫn xin đại tướng quân thông cảm, con đường võ quan này, Vân Xuyên e rằng khó có thể bước lên.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play