Triệu Vân Xuyên trong đầu có một đoạn lịch sử khuất nhục, hắn vô cùng căm hận nha phiến, bởi vì nó khiến hắn nhớ đến đoạn quá khứ mà nghĩ lại phải giật mình kia. Hắn với thứ độc phẩm này, không đội trời chung!
Đôi mắt hoàng đế đột nhiên lóe lên, một tia toan tính mờ mịt lướt qua đáy mắt. Hắn trong đầu nhanh chóng phác họa ra một kế hoạch táo bạo và nguy hiểm: Nếu lén lút đưa phúc thọ cao này sang các nước địch, làm cho quân dân của họ nghiện thứ độc này, quốc lực chẳng phải sẽ tự nhiên suy yếu sao? Đến lúc đó lại xuất binh tấn công, chẳng phải có thể dễ dàng chiến thắng?
Cảnh tượng này đang bị Triệu Vân Xuyên thấy. Hắn trong lòng “lộp bộp” một tiếng, một dự cảm chẳng lành dâng lên. Hắn âm thầm phỏng đoán, chẳng phải bệ hạ đang có một ý niệm nguy hiểm và đáng sợ đối với phúc thọ cao sao? Ý niệm này khiến lưng hắn lập tức toát mồ hôi lạnh, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Không thể được!
Khi hoàng đế lại lần nữa tuyên Triệu Vân Xuyên đến Ngự Thư Phòng để đọc sách cho hắn, trong thư phòng tràn ngập không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim hót thỉnh thoảng truyền đến từ ngoài cửa sổ phá vỡ sự yên lặng.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ rộng lớn, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn, thần sắc có chút ngưng trọng, do dự không biết có nên nói chuyện này với Triệu Vân Xuyên không. Suy nghĩ một lát, hắn vẫn quyết định nói.
“Ái khanh, trẫm hỏi ngươi,” giọng hoàng đế trầm thấp mà vững vàng, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, “nếu trẫm âm thầm đưa phúc thọ cao này sang nước khác, làm cho bá tánh của họ nghiện, quốc lực dần suy yếu, như vậy Đại Cảnh triều có thể không đánh mà thắng để mở rộng lãnh thổ. Ngươi thấy kế này thế nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT