Làm quan thời xưa quả thực vất vả, cả tháng mới được nghỉ có hai ngày, sáng thức dậy sớm hơn gà, ngủ cũng không được bao nhiêu. Triệu Vân Xuyên cảm thấy mệt mỏi, thật sự mệt mỏi cả thân xác.
Sáng sớm hôm sau, chân trời còn chưa kịp hửng sáng, cả thế giới vẫn bị bóng tối dày đặc bao trùm. Triệu Vân Xuyên trong mơ bị một tiếng gọi mềm nhẹ đánh thức. Hắn mở mắt ra, liền thấy Phương Hòe ngồi ở mép giường, dịu dàng nói: “Nên dậy thôi, muộn một chút là sẽ không kịp đến nha môn đâu.”
Triệu Vân Xuyên ngái ngủ gật đầu, cố gượng dậy.
Phương Hòe vội vàng giúp hắn mặc quan phục, cẩn thận sửa sang từng nếp gấp. Mặc xong, Triệu Vân Xuyên bước đến trước gương đồng, nhìn mình trong gương. Vẻ mặt hắn hơi mệt mỏi, nhưng lại tràn đầy kiên định. Hít sâu một hơi, hắn cam chịu rửa mặt.
Lúc này, trong sân truyền đến tiếng Lý Thuận chuẩn bị xe ngựa.
Phương Hòe đưa hai hộp đồ ăn đã chuẩn bị sẵn cho Triệu Vân Xuyên. Bên trong là một bình giữ nhiệt có nước ấm và một ít điểm tâm, cậu dặn dò: “Nhớ uống nhiều nước, đói thì ăn chút gì, một hộp khác là bữa sáng của ngươi, ăn trên xe ngựa nhé.”
Làm như vậy có thể ngủ thêm được một lúc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play