Cậu lo lắng hỏi: “Không bị thương chứ?”
Triệu Vân Xuyên nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu, trong lòng ấm áp, trên mặt nở nụ cười tươi tắn, khóe miệng cong lên lộ ra hàm răng trắng đều, vui vẻ đáp: “Yên tâm đi, Hòe ca nhi, ta khỏe lắm, ngay cả da cũng chẳng bị xước.”
Nói rồi, hắn còn cố ý xoay một vòng, phô bày vẻ ngoài không hề sứt mẻ của mình.
Phương Hòe thở phào nhẹ nhõm, đôi mày đang nhíu chặt lập tức giãn ra, vẻ mặt lo lắng cũng dần biến mất, thay vào đó là sự nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Cậu vừa nhẹ nhàng vỗ ngực mình vừa lẩm bẩm: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, cứ làm ta lo muốn chết.”
Dứt lời, cậu lại tiến lên một bước, kéo tay hắn, tỉ mỉ đánh giá thêm lần nữa, xác nhận thật sự không có bất kỳ vết thương nào mới hoàn toàn yên tâm.
Cậu mặt mày rạng rỡ, đôi mắt cong cong, nụ cười tươi tắn rực rỡ như nắng xuân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play