Thẩm Dương nhớ lại những món ăn tinh xảo nhưng vô vị trong vương phủ, càng nghĩ càng thấy bực mình. Hắn nhíu chặt mày, ánh mắt đầy vẻ bất mãn và phẫn nộ, đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, cao giọng giận dữ nói: “Bổn vương mỗi tháng hao phí bao nhiêu là bạc để nuôi đám đầu bếp ấy, vậy mà xem bọn họ làm ra những thứ gì! Bề ngoài thì đẹp mắt, nhưng thật sự khó nuốt. Đúng là đã phụ lòng hậu đãi của bổn vương!”
Giọng nói của hắn vang vọng khắp căn phòng, chấn động đến nỗi Lai Bảo cũng cảm thấy tai mình hơi đau. Lai Bảo đứng một bên, nghe Vương gia oán giận đến mức nổi trận lôi đình, trong lòng không khỏi thầm lẩm bẩm. Hắn cúi thấp đầu, thầm nghĩ: “Cái này sao có thể trách đầu bếp được chứ? Rõ ràng là Vương gia ngài khẩu vị quá kén cá chọn canh, yêu cầu cao đến quá đáng thì có!”
Trong trí nhớ của Lai Bảo, mỗi lần đến giờ cơm, mùi thơm từ bếp luôn làm hắn thèm ăn. Những món ăn được nấu nướng tỉ mỉ, từ màu sắc đến cách bày biện, đều thể hiện sự xa hoa và tinh tế của vương phủ. Nhưng không thể không thừa nhận, Vương gia nói cũng có vài phần đúng. Món ăn trong phủ đa phần có vị thanh đạm, vì muốn giữ "hương vị nguyên bản" của nguyên liệu nên ít dùng gia vị, cách nấu cũng ôn hòa. Tuy ăn vào cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thoát, nhưng lại không đủ đưa cơm. Mỗi lần dùng bữa, Lai Bảo luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó để có thể ăn uống cho đã thèm. Nhưng những lời trong lòng này, hắn nào dám nói thẳng với Vương gia, chỉ đành nuốt ngược vào bụng, cúi đầu, không dám thở mạnh, sợ chọc cho Vương gia càng thêm không vui.
Lai Bảo đảo mắt một cái, trong đầu chợt lóe lên một ý, vội nói: “Vương gia, theo tiểu nhân thấy, không bằng để Triệu công tử dạy cho đầu bếp trong phủ. Ngài nghĩ xem, tài nấu ăn của Triệu công tử tinh xảo như thế, nếu có thể truyền lại cho đầu bếp trong phủ, sau này chúng ta chẳng phải ngày nào cũng được ăn những món ngon như Triệu công tử làm sao?”
Thẩm Dương nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ do dự, hơi nhíu mày, chậm rãi nói: “Triệu Vân Xuyên trước đây chính là dựa vào tài nấu ăn này để kiếm sống. Tay nghề này là thứ kiếm cơm của hắn. Giờ lại bảo hắn đem hết bản lĩnh giữ nhà truyền thụ cho người khác, xét về tình hay về lý, đều cảm thấy không thỏa đáng.”
Lai Bảo là đứa trẻ lanh lợi, vừa nghe Thẩm Dương nói vậy, đầu lập tức gật lia lịa như trống bỏi, vội vã phụ họa: “Vương gia nói rất phải! Là tiểu nhân hồ đồ rồi. Vậy đợi ngài mấy ngày nữa hết cấm túc, chúng ta có thể thường xuyên đến nhà Phương gia dùng bữa.”
Thẩm Dương ra vẻ mặt nghiêm túc, cố hết sức kìm khóe miệng lại, nhưng ánh mắt tràn ngập ý cười lại không tài nào che giấu được, đã sớm lộ rõ sự vui sướng trong lòng. Hắn hơi cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, giả vờ do dự hỏi: “Thường xuyên đến như vậy, về mặt lễ nghĩa, có hơi không thỏa đáng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play