Trong xe ngựa, ánh mắt của Phương Hòe như một thanh kiếm sắc lẹm đâm thẳng vào Triệu Vân Xuyên, còn hắn thì lấy tay sờ sờ mặt mình với vẻ mặt vô tội và đôi mắt đầy hoang mang. “Hòe ca nhi, trên mặt ta có dính hoa sao? Hay là, hôm nay ngươi chợt nhận ra ta đẹp trai lạ thường?”
Vừa nghĩ đến đó, khóe miệng của hắn liền cong lên một cách tự nhiên, nụ cười đắc ý nở rộ trên khuôn mặt.
Hắn nghĩ bụng, quả đúng là vậy, hôm nay chắc chắn là đẹp trai lạ thường. Sự tự tin này càng làm nụ cười của hắn rõ ràng hơn, như thể đang thầm tuyên bố vẻ phong độ của mình.
"Ôi chao, ngươi cũng thật là, ngày nào cũng nhìn ta mà còn chưa thấy chán sao?" Hắn ngại ngùng thêm một câu.
Thật sự là khiến người ta thấy xấu hổ!
Phương Hòe khẽ nhíu mày, thái độ nghiêm túc của cậu vì sự tự luyến của Triệu Vân Xuyên mà dịu đi đôi chút. Cậu thở dài, lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu: “Sao ngươi lại tự luyến như vậy?”
Nghe Phương Hòe nói, hắn lập tức bày ra vẻ mặt hết sức oan ức, nghiêm túc và kiên định nói: “Ta đâu có tự luyến? Cái này gọi là tự biết mình.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play