Béo đầu bếp có chút căm giận mà trừng mắt nhìn Triệu Vân Xuyên một cái, sơ suất rồi, không ngờ tiểu bạch kiểm này thật sự biết nấu ăn.
Từ chưởng quầy và Vương quản sự lại nếm thử món của Béo đầu bếp, trong nháy mắt đôi mắt tối sầm, lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Quá chua, chua đến ê răng!
Ai thắng ai thua, vừa nhìn là hiểu ngay.
Béo đầu bếp có chút chột dạ, giải thích: “Ta không cẩn thận cho nhiều một muỗng dấm, tuy rằng cá chua Tây Hồ không phải món sở trường của ta, nhưng ta còn biết làm món khác!”
“Giò heo Đông Pha!”
“Hay thật, ta cũng biết!”
“Thịt thăn chua ngọt!”
“Chậc chậc, chuyên môn!”
“Đậu phụ Ma Bà!”
“Ta làm cực ngon!”
Béo đầu bếp kể một loạt các món ăn, không có món nào mà Triệu Vân Xuyên không biết.
Từ chưởng quầy chốt hạ, nói với Triệu Vân Xuyên: “Chính ngươi đó, tiền tiêu vặt hai lượng, nửa tuần nghỉ một ngày, bao cơm trưa.”
Phương Hòe vui sướng không thôi, cậu không ngờ Triệu Vân Xuyên thật sự có bản lĩnh như vậy, lại trở thành đầu bếp chính của Lai Duyệt Lâu.
Lại còn một tháng hai lượng.
Phải biết, lao động chân tay mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ được 30 đồng tiền thôi.
Triệu Vân Xuyên gật gật đầu.
Nhưng hắn cũng không tính toán làm công việc này lâu dài. Làm công chỉ có thể duy trì cuộc sống ấm no, muốn đại phú đại quý còn phải làm buôn bán.
Thêm cả khoa cử.
Con trai Trần thị chỉ mới thi đậu một đồng sinh nhỏ mà đã kiêu ngạo như vậy, nghĩ đến địa vị cực cao của người đọc sách, hắn không muốn Hòe ca nhi sau này lại bị người khác nhục nhã.
Sĩ, nông, công, thương.
Hắn muốn dựa vào "sĩ" để giành địa vị, dựa vào "thương" để thu hoạch tiền tài.
Còn về việc trồng trọt thì sao.
Không nằm trong phạm vi suy xét của hắn. Thứ nhất hắn không biết làm, thứ hai lợi nhuận từ trồng trọt không cao, ngay cả ấm no cũng chưa giải quyết được.
Ai cũng không ngờ Triệu Vân Xuyên lại có kết quả bất ngờ, 50 văn của Phương Hòe cuối cùng biến thành hai trăm văn. Mấy tiểu nhị cười còn khó coi hơn cả khóc, nắm chặt túi tiền đồng không buông tay. Phương Hòe khẽ dùng sức, túi tiền đã về tay.
“Đa tạ!”
Tiểu nhị: “...”
Quả thực là giết người tru tâm.
Triệu Vân Xuyên từ hôm nay trở đi liền phải làm công. Phương Hòe đếm hai mươi đồng tiền, nghĩ nghĩ, lại thêm mười đồng: “Biết đường về không?”
Triệu Vân Xuyên nhận lấy tiền đồng, cười khẽ thành tiếng: “Ta lại không phải tiểu hài tử.”
“Vậy ta về trước.”
Triệu Vân Xuyên véo véo má cậu: “Được, buổi chiều về ta mang đồ ăn ngon cho ngươi.”
Phương Hòe cõng sọt về nhà.
Bạch Quế Hoa thấy Phương Hòe về một mình, duỗi cổ nhìn ra sau: “Con rể ta đâu?”
Con rể đã về tay nàng lẽ nào lại bay đi mất.
Phương Hòe có chút bất đắc dĩ: “Nương, ta cùng hắn... còn chưa định ra đâu.”
“Cũng xấp xỉ rồi, Vân Xuyên đứa trẻ không tồi, ta và cha ngươi lại khảo sát một đoạn thời gian nữa là sẽ định ra chuyện của các ngươi.”
“Chỉ là nghèo một chút!”
“Không tiền lại không đất, nhưng hắn chịu ở rể, nghèo thì nghèo một chút đi.”
“Đúng rồi, Vân Xuyên đâu?”
Phương Hòe đặt sọt xuống, ực ực rót một chén nước lớn: “Hắn ở trấn trên làm công.”
Bạch Quế Hoa càng thêm hài lòng, đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, tuy nghèo một chút, nhưng chỉ cần cần cù, không lo cuộc sống không tốt.
“Hắn làm nghề gì, vác bao cát hay xây nhà?”
Hán tử trong thôn không có gì nhân mạch, thường chỉ có thể tìm được một số công việc bán sức lao động.
“Đều không phải, hắn ở Lai Duyệt Lâu làm đầu bếp!”
"Lai Duyệt Lâu?!" Mắt Bạch Quế Hoa trừng lớn: “Là cái Lai Duyệt Lâu mà ta nghĩ tới sao?”
“Trấn trên chỉ có mỗi một cái Lai Duyệt Lâu đó thôi.”
Cả trấn Thanh Ngưu không ai là không biết Lai Duyệt Lâu, dù chưa từng vào tiêu phí, nhưng cũng tuyệt đối đã nghe qua.
Mấy năm trước thôn trưởng có vào ăn một bữa, vợ thôn trưởng gặp ai cũng kể, khoe khoang một hồi lâu.
“Ngoan ngoãn lặc, không ngờ Vân Xuyên lại có tiền đồ như vậy, tiền lương tháng chắc cũng phải tám chín trăm văn chứ.”
“Hai lượng bạc!”
“Gì?”
Bạch Quế Hoa lại lần nữa kinh ngạc.
Phương Hòe lại lặp lại một lần: “Một tháng hai lượng bạc.”
Bạch Quế Hoa cảm thấy Triệu Vân Xuyên không có khuyết điểm nào cả, lớn lên tuấn tú lại còn biết kiếm tiền. Hai lượng bạc chính là độc nhất trong thôn, còn lợi hại hơn cả Chu đồ tể.
“Phải nhanh chóng định ra chuyện hôn nhân của các ngươi, đỡ để đêm dài lắm mộng.”
Phương Hòe: “...”
Lai Duyệt Lâu
Đại sảnh không còn chỗ trống, sau bếp Triệu Vân Xuyên xào nấu đến nỗi nồi sạn đều sắp tóe ra tia lửa. Bên ngoài mặt trời lên cao, bên trong càng giống như lồng hấp, mồ hôi tuôn như suối, quần áo đều bị thấm ướt.
Thật là... Tiền khó kiếm, phân khó ăn!
Mọi người đều biết đồ ăn của Lai Duyệt Lâu ngon, nhưng hôm nay hình như đặc biệt ngon. Vốn dĩ hẹn nhau ra uống rượu, rượu một ngụm không uống, đồ ăn thì ăn hết sạch.
Đại sảnh lớn như vậy mà tiếng nói chuyện cũng rất ít, hầu như chỉ toàn là tiếng chén đũa va chạm và tiếng nhai nuốt.
“Tiểu nhị, lại đây!”
Người nói chuyện là một phú hộ ở trấn trên, họ Hàn, mọi người đều gọi hắn là Hàn lão gia. Hàn lão gia trong nhà có tiền, thích nhất ăn uống, đối với đồ ăn thì kén chọn vô cùng. Ngày thường không thiếu tìm cớ gây sự, tiểu nhị vừa nghe thấy giọng hắn liền tê dại da đầu.
Với lý niệm khách hàng là thượng đế, hắn cười ha hả hỏi: “Hàn ông ngoại, ngài có gì phân phó?”
“Nhà các ngươi đổi đầu bếp sao?”
“Ngụy đầu bếp bị thương, lại chiêu một người mới.”
“Kêu hắn ra đây!”
Hàn lão gia mặt vô biểu tình, làm người ta không thể đoán được tâm tư của hắn. Vương quản sự đã đi tới.
“Hàn lão gia, ngài có phải không hài lòng với món ăn, nếu không ta bảo đầu bếp trước kia làm lại cho ngài một phần?”
Hàn lão gia là khách quen của Lai Duyệt Lâu, không thể đắc tội được.
“Các ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì, ta chỉ muốn gặp đầu bếp mới tới.”
Vương quản sự không dám trêu chọc: Cười tươi nói: “Được, ta bảo người đi kêu!”
Triệu Vân Xuyên vừa đến đại sảnh liền cảm thấy mình sống lại, bốn phía cửa sổ đều mở ra, gió nhẹ thổi qua mang theo chút lạnh lẽo.
Thoải mái!
“Hàn lão gia, đây là đầu bếp mới của chúng ta, bàn đồ ăn này của ngài đều là hắn làm.”
Trong nháy mắt, mắt Hàn lão gia sáng rực.
“Ngươi có tính toán đổi nghề không?”
Vương quản sự thầm nghĩ không tốt, quả nhiên hắn liền nghe thấy Hàn lão gia tiếp tục nói: “Đi phủ ta làm đầu bếp, tiền tiêu vặt cho ngươi số này.”
Nói rồi, hắn so ba ngón tay!
Nói thật, Triệu Vân Xuyên vẫn rất động lòng, lương cao hơn nữa chắc cũng không mệt như ở đây.
Nhìn cảnh này, xung quanh có người nghị luận.
“Ta nói sao hôm nay hương vị lại ngon đến vậy, hóa ra là có đầu bếp mới tới!”
“Đâu chỉ là hương vị ngon, bày biện cũng tinh xảo hơn trước kia!”
Lại có người nói: “Nếu không tới phủ ta, ta cho ngươi số này!”
Nói rồi so bốn ngón tay!
Hàn lão gia không cam lòng yếu thế: “Năm!”
Vương quản sự cười còn khó coi hơn cả khóc. Hắn làm quản sự nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp qua chuyện trắng trợn táo bạo cướp người như thế.
Triệu Vân Xuyên động lòng, vô cùng động lòng.
Ngay lúc hắn chuẩn bị mở miệng, Vương quản sự kéo kéo tay áo hắn, ngắt lời nói: “Một người vui không bằng mọi người cùng vui, vô cùng cảm ơn đại gia thích đồ ăn của Lai Duyệt Lâu chúng ta, về sau muốn ăn, Lai Duyệt Lâu chúng ta trăm phần trăm hoan nghênh!”
Nói xong, nhanh chóng kéo Triệu Vân Xuyên rời đi.
“Khoan đã...”
Vương quản sự quay đầu lại, nụ cười trên mặt thiếu chút nữa không giữ nổi.
Hàn lão gia làm việc này thật không đạo nghĩa, nếu không phải ngại thân phận đối phương, hắn thế nào cũng phải đuổi người ra ngoài.
“Hàn lão gia, ngài còn có gì phân phó?”
Hàn lão gia móc ra một thỏi bạc ném cho Triệu Vân Xuyên, đối phương vững vàng tiếp được.
“Thưởng ngươi!”
Có người đứng lên: “Hàn lão gia thật là hào phóng, Lư mỗ cũng cảm thấy hôm nay đồ ăn không tồi.”
Gã sai vặt hiểu ý, cũng lập tức móc ra bạc vụn đánh thưởng.