Tác giả: Vũ Trụ Siêu Nhân
“Vẫn là nói chuyện về tên phạm nhân bị truy nã đi.” Thôn trưởng vội vàng lái sang chuyện khác, hắn mới không muốn nghe người trẻ tuổi tú ân ái: “Hắn thật là phạm nhân bị truy nã sao? Có khi nào ngươi nhìn nhầm rồi không?”
Dù sao cũng chỉ nhìn thoáng qua ở nhà lí chính, cho dù có nhìn nhầm cũng là có khả năng.
Triệu Vân Xuyên không nói thêm gì, chỉ là mở tay nải của Đồ Tam ra, bên trong vàng bạc châu báu lộ ra không sót thứ gì.
“Ngoài những thứ này, còn có cái này.” Triệu Vân Xuyên lại đặt chồng ngân phiếu lên bàn: “Ta nhìn qua, ít nhất cũng phải một vạn lượng.”
“Bao nhiêu?”
Một vạn lượng!
Thôn trưởng chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, hắn đốt tiền giấy cho cha hắn cũng chưa dám đốt một vạn lượng, một vạn lượng… có thể mua được mấy ngàn mẫu đất.
Thật là hạn thì ch·ết khô, úng thì ch·ết úng.
Thôn trưởng bây giờ tin người này thật là phạm nhân bị truy nã. Cho dù không phải phạm nhân bị truy nã, bọn họ cũng phải đưa hắn đến nha môn, thà rằng bắ sai còn hơn bỏ sót, cùng lắm thì chỉ là hiểu lầm một trận thôi.
“Xe bò đâu, chúng ta phải thừa lúc trước giờ cấm đi lại ban đêm đưa người đến chỗ lí chính.”
Vừa nói đến xe bò, xe bò liền đến.
Điền Hướng Văn dong xe bò tới, cùng đi còn có Điền Hướng Võ và Bạch Quế Hoa chân vẫn còn mềm nhũn.
“Cứ để Hướng Văn và Hướng Võ đi cùng, trên đường có chuyện gì còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Triệu Vân Xuyên cũng nghĩ vậy, tìm thêm ít tráng hán đi theo, cho dù Đồ Tam có tỉnh lại giữa đường, muốn trốn cũng không dễ dàng như vậy.
Rất nhanh, đoàn người bọn họ xuất phát đi trấn trên. Điền Hướng Văn là một kẻ thiếu tâm nhãn nhi, à không, phải nói hắn là một người lạc quan. Cho dù bên cạnh hắn đang nằm một tên phạm nhân bị truy nã, hắn cũng không cảm thấy có gì ghê gớm.
Trong đầu hắn cứ mãi nghĩ về một chuyện, nghĩ đến mức cả khuôn mặt nhăn nhúm lại. Cuối cùng, thật sự không nghĩ ra, vì thế hắn trực tiếp mở miệng hỏi.
“Xuyên ca, ngươi có thật sự bị Hòe ca nhi đánh đến khóc không?”
Triệu Vân Xuyên: ?
Lời đồn không chỉ là bị đánh sao? Bây giờ còn biết hắn bị đánh đến khóc nữa à?
Triệu Vân Xuyên không chút suy nghĩ liền mở miệng phủ nhận: “Không có chuyện đó, Hòe ca nhi đối với ta tốt như vậy, cậu ấy sao có thể đánh ta chứ?”
“Còn cãi chày cãi cối, ngươi không biết bây giờ ngươi trông thế nào sao?”
Triệu Vân Xuyên hứng thú: “Trông thế nào nha?”
“Mặt sưng phù như bánh bao, đôi mắt đỏ như con thỏ, vừa nhìn là biết bị nắm đấm đánh cho khóc rồi.”
Triệu Vân Xuyên: “…”
Hắn bây giờ trông thảm vậy sao?
“Không có chuyện đó!”
“Còn ngại ngùng không dám thừa nhận.” Điền Hướng Văn vỗ vỗ ngực, vô cùng trượng nghĩa nói: “Ta cũng sẽ không cười nhạo ngươi đâu, bị phu lang đánh một chút đâu có mất mặt, nương ta trước kia cũng thường xuyên đánh cha ta mà!”
Cái tẩu thuốc của thôn trưởng run lên, suýt nữa rơi xuống. Thằng nhóc ch·ết tiệt này có phải thiếu một cọng gân không, sao chuyện gì cũng nói ra ngoài hết vậy?
Hắn và Điền thị đều là người kín đáo, cũng không biết cái tật thiếu tâm nhãn nhi này rốt cuộc là ai di truyền cho hắn, thật là sầu ch·ết người ta.
“Không chỉ là nương ta đánh cha ta, đại tẩu ta còn đánh cả đại ca ta nữa kìa, ngươi không nhìn thấy, ta…”
“Câm miệng!”
Thôn trưởng và Điền Hướng Võ đều không thể nhịn được nữa, trước mặt người ngoài lại bóc mẽ chuyện nhà mình.
Thứ này có phải bị lỗi lò không?
Điền Hướng Văn có chút mơ màng, lại có chút bối rối: “Cha, đại ca, ta nói sai rồi sao? Nhưng những gì ta nói là thật mà, cha ngươi…”
“Ngươi câm miệng!”
Thôn trưởng tức giận đến mức, cái tẩu thuốc lào hung hăng quất vào cánh tay Điền Hướng Văn. Là một thôn trưởng, hắn cũng cần thể diện chứ, nếu bị người khác biết hắn bị tức phụ nhi đánh, vậy hắn còn có uy nghiêm gì đáng nói nữa?
“Ngươi cái thằng nhãi ranh, đừng có nói hươu nói vượn trước mặt người ngoài!”
Vừa nghe lời này, Điền Hướng Văn lập tức không chịu: “Xuyên ca là cha nuôi của Tiểu Hổ, sao có thể là người ngoài chứ, rõ ràng là người một nhà mà, đúng không, Xuyên ca?”
Thôn trưởng ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Gia đình bọn họ tuy quan hệ tốt với nhà Phương gia, nhưng nếu nói là người một nhà, thì quả thật có chút quá gượng ép. Dù sao hai nhà đâu có quan hệ huyết thống, đừng nói gì đến giao tình đồng sinh cộng tử, chỉ đơn thuần là quan hệ khá tốt thôi.
Triệu Vân Xuyên có bản lĩnh như vậy, nhi tử nhà mình lại cứ mắt trông mong nói là người một nhà, không khỏi khiến người ta cảm thấy hắn đang vuốt mông ngựa.
Thôn trưởng cảm thấy… mất mặt!
Ai ngờ Triệu Vân Xuyên gật gật đầu: “Đúng vậy, người một nhà.”
Điền Hướng Văn vui vẻ, thôn trưởng không nói gì, chỉ hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái. Rõ ràng đây chỉ là một câu nói để không khí không trở nên khó xử, vậy mà cái đồ ngốc này lại tin là thật.
Ha hả!
Thằng con trai này thật sự sẽ không ngu ch·ết sao?
Điền Hướng Võ điều khiển xe bò chạy thật nhanh, bánh xe và mặt đất ma sát đến tóe lửa. Cuối cùng, đúng một khắc trước giờ cấm đi lại ban đêm, bọn họ đã đến nhà lí chính.
Lí chính tuy không có phẩm trật cấp, nhưng cũng là chức quan thật sự, do triều đình thuê, quản lý tất cả công việc lặt vặt trong trấn, là người đứng đầu lớn nhất của toàn bộ thị trấn.
Điền Hướng Văn đập cửa “bạch bạch” rung động, không chỉ người gác cổng nghe thấy, mà lí chính đang ngồi trong sân ngắm trăng cũng nghe thấy. Đêm nay ánh trăng đặc biệt sáng, đặc biệt tròn.
Cực đẹp!
Cũng không biết ai lại đến tìm hắn giữa đêm hôm khuya khoắt, tâm trạng ngắm trăng lập tức tan biến.
Rất nhanh, người gác cổng vội vội vàng vàng vào bẩm báo: “Đại nhân, bên ngoài có mấy người đến… Nói, nói bọn họ bắt được phạm nhân bị truy nã của triều đình.”
“Phạm nhân bị truy nã?”
Mày lí chính nhăn tít lại, gần đây còn rất thái bình, trấn trên của bọn họ cũng đâu có ban bố lệnh truy nã nào đâu. Không đúng, hôm nay triều đình mới vừa phát một tờ lệnh truy nã, nhưng hắn còn chưa kịp dán ra ngoài mà.
Bọn họ bắt được ai vậy?
“Lí chính, có cần cho người vào không?”
“Vô nghĩa, mau chóng đưa người vào!”
Tuy bị người quấy rầy tâm trạng rất khó chịu, nhưng hắn biết cái nào nặng cái nào nhẹ, sẽ không lấy công việc ra đùa giỡn.
Lí chính cũng có nơi làm việc chuyên biệt gọi là trấn nha, nhưng hôm nay lão mẫu thân của hắn làm sinh nhật, cho nên trấn nha chỉ có mấy bộ đầu ở lại trực ban, bây giờ chắc cũng đã tan ca về nhà rồi.
Hắn cũng không muốn đặc biệt đi một chuyến, cho nên việc này cứ làm ở trong nhà đi.
Rất nhanh, đoàn người của Triệu Vân Xuyên kéo Đồ Tam đang hôn mê đến tiền viện. Lúc này, lí chính cũng bảo người nhà thắp mấy cái đèn lồng trong sân.
Thôn trưởng chưa từng thấy đại nhân vật nào, khi nhìn thấy lí chính còn rất căng thẳng, vì thế ra hiệu cho Triệu Vân Xuyên: “Triệu tiểu tử, người là ngươi bắt được, ngươi nói đi.”
Triệu Vân Xuyên cũng không từ chối, cung kính làm thư sinh lễ với lí chính, sau đó tóm tắt lại đầu đuôi câu chuyện, đương nhiên… vẫn giấu đi đoạn hắn giả ngây giả dại.
“Ngươi nói ngươi nhìn thấy lệnh truy nã ở nhà ta ư?”
“Đúng vậy, hôm nay quý phủ lão phu nhân làm thọ, tiệc mừng thọ là do thảo dân chưởng muỗng. Lúc rời đi có va chạm với một vị huynh đệ, bức họa cuộn tròn rơi ra, chính là bức truy nã đồ đó.”
“Nói cách khác, ngươi chỉ nhìn lệnh truy nã đồ thoáng qua một cái?”
Triệu Vân Xuyên gật gật đầu.
Lí chính lập tức không còn hy vọng gì về việc bắt được phạm nhân bị truy nã nữa. Chưa nói đến việc chỉ nhìn một cái có thể nhớ được gì, cho dù thật sự nhớ không nhầm, trên đời cũng sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy.
Triệu Vân Xuyên cũng không buồn bực: “Đại nhân vẫn nên xem người trước đi.”
Lí chính đi ra phía trước, lập tức có gã sai vặt cầm đèn lồng chiếu sáng mặt Đồ Tam. Người này lúc này đang hôn mê, vẻ mặt hung dữ, quả thật không giống người tốt.
Nhưng mà… lại không giống với tên phạm nhân bị truy nã chút nào.