Vương lại tử nghếch cổ lên, trên mặt là vẻ bất cần đời, bĩu môi nói: “Chẳng phải có câu nói rất hay là gì, ‘sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai sầu tới ngày mai lo’, cuộc sống mà, phải đi một bước xem một bước.
Nói cứ như ta cưới vợ xong thì có thể trường sinh bất lão vậy, chuyện sinh tử này, ai mà liệu được?”
Những lời này làm thôn trưởng tức đến nỗi mắt mở trừng trừng, một hơi nghẹn lại ở cổ họng, nửa ngày cũng không nói được lời nào.
“Cái thằng hỗn cầu vô dụng này!” Thôn trưởng khó khăn lắm mới lấy lại hơi, ngón tay run rẩy chỉ vào Vương lại tử, “Ta lười phí lời với ngươi, mau mau cút đi cho khuất mắt, ta nhìn thấy ngươi là bực mình!”
Vương lại tử lại như không nghe thấy, đôi mắt nhỏ lấm lét đảo quanh, trên mặt lại nở nụ cười làm người ta chán ghét: “Thôn trưởng, vừa nãy chẳng phải hỏi ai chưa ăn cơm sao? Thật trùng hợp, bụng ta đang đói meo đây.
Ngài xem, không thể để khách đói bụng về được, truyền ra ngoài cũng không hay.”
Lúc này, Bạch Quế Hoa từ trong phòng đi ra, trong tay cầm hai cái bánh bao trắng toát còn nóng hổi, trên mặt lộ rõ vẻ không tình nguyện và chán ghét: “Cho này, cầm ăn rồi mau chạy đi, đừng ở đây làm phiền người khác nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT