Tác giả: Vũ Trụ Siêu Nhân

Trần thị ngồi dưới tàng cây một lúc lâu mới hoàn hồn lại, nàng vẻ mặt âm trầm trở về nhà, vừa về đến nhà liền nghe thấy Trần Húc đang gọi nàng, giọng nói vô cùng suy yếu: “Nương, nương… Kêu đại phu…”

Giọng nói quá nhỏ, Trần thị không nghe rõ: “Gì?”

Nàng đẩy cửa đi vào liền thấy Trần Húc nằm bò trên giường, bờ môi của hắn tái nhợt, nhưng trên mặt phiếm một màu đỏ bất thường, đây là sinh bệnh sao?

“Ai u, nhi tử của nương nha, con làm sao vậy, nương cũng chỉ có mình con là nhi tử, con chính là mệnh căn tử của nương, con ngàn vạn lần đừng bỏ lại ta nha.”

Trần Húc bị nàng khóc nhức trán, còn chưa có ch·ết đâu, khóc tang cái gì.

“Nương, con nóng lên, đi thỉnh đại phu.”

Trần thị không nhúc nhích, trong nhà không còn nhiều bạc, thỉnh một vị đại phu bắt mạch và bốc thuốc ít nhất phải mười mấy tiền đồng, nàng cũng không phải không nỡ cấp Trần Húc thỉnh đại phu, chính là cảm thấy vẫn còn cách khác.

“Nóng lên? Con đây là bị phong hàn, ta đây liền đi cho con nấu canh gừng, uống canh gừng rồi trùm chăn ngủ một giấc là có thể khỏi.”

Trần Húc trong lòng lạnh lẽo, vừa mới nói là mệnh căn tử, hiện tại thỉnh một vị đại phu cũng ra sức từ chối, thần cái gì mệnh căn tử, miệng lão nương toàn là lời gạt người quỷ.

Trần Húc giọng khàn khàn dữ dội: “Kêu đại phu, ta bị thương.”

“Thương đến chỗ nào vậy?”

Trần Húc không nói, thương đến loại địa phương kia làm hắn nói sao đây, nếu không phải nóng lên sợ ch·ết, hắn tuyệt đối sẽ không thỉnh đại phu.

“Nương, ngươi đừng hỏi nữa, không muốn ta ch·ết thì mau đi thỉnh đại phu.”

Nói đến ch·ết, Trần thị cũng luống cuống: “Được được được, ta đây liền đi thỉnh đại phu.”

Trong thôn chỉ có một vị đại phu, chính là vị trước đây đã nghi ngờ Trần thị bị r·ối l·oạn tâm thần kia, họ Ngụy, tuổi trẻ thời điểm cùng người chạy buôn học y thuật, thuộc về loại bệnh nặng thì không trị được, bệnh nhẹ thì trị khỏi, trong thôn ai đau đầu nhức óc đều tìm hắn.

Trần thị không muốn tìm hắn, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác, tổng không thể thấy độc đinh nhà mình mầm gãy đi.

Rất nhanh, Trần thị mang theo Ngụy đại phu về nhà.

“Nương, người ra ngoài trước đi.”

Trần thị không vui: “Ta vì sao phải ra ngoài, ta là nương của ngươi, ngươi chuyện gì không thể làm ta biết, ta ở lại đây mới có thể biết bệnh tình của ngươi, mới tiện chăm sóc ngươi.”

“Ta, ta…”

Trần Húc “ta” nửa ngày cũng không “ta” ra được lý do gì, Ngụy đại phu có chút không kiên nhẫn.

“Hai nương con các ngươi có thể đừng cãi nhau trước không, người bệnh quan trọng.” Hắn còn muốn xem xong sớm, sớm trở về mà.

Hai người ngậm miệng, Ngụy đại phu bắt mạch cho Trần Húc, sau một lát, hắn buông lỏng tay ra.

“Ngươi đây là ngoại thương gây ra nóng sốt, ngươi bị thương ở đâu?”

Trần Húc hổ thẹn muốn ch·ết: “Không có gì, ngươi kê thuốc hạ sốt đi, tiện thể cho ta chút thuốc trị thương.”

“Vậy thì không được, thuốc trị thương cũng không phải tùy tiện kê, ta phải căn cứ vào nơi ngươi bị thương, trình độ, lượng m·áu chảy ra, và các yếu tố quan trọng khác để quyết định kê thuốc gì cho ngươi.”

Ngụy đại phu: Ha ha, kỳ thật ta lừa ngươi đó.

Ta chính là muốn nhìn xem ngươi bị cái gì vết thương không đủ để nói với người ngoài.

Ngụy đại phu lúc này tựa như con chồn ăn dưa trong ruộng dưa, không kìm được mà muốn nhảy nhót lung tung.

Khẳng định là vết thương gì đó không thể gặp ánh sáng.

Ha ha ha ha, thật tò mò nha, về rồi lại có thể nói mãi với tức phụ nhi nhà mình.

“Không cần.” Trần Húc thoái thác nói: “Ngươi xem kê chút thuốc là được rồi.”

“Trần đồng sinh, thuật nghiệp có chuyên công, ngoại thương có thể gây sốt vậy sẽ không quá nhẹ, ta cần thiết phải giúp ngươi xử lý miệng vết thương, không hảo hảo xử lý nói… Vạn nhất sốt cao không hạ, e rằng có tánh mạng chi ưu.”

Trần thị lập tức nóng nảy: “Nhi tử nha, đại phu nói đúng, nương cũng chỉ có mình ngươi là nhi tử, ngươi chính là tâm can thịt của nương, nương không thể mất ngươi, nhanh lên để đại phu nhìn xem miệng vết thương.”

Trần Húc vẫn nói câu đó: “Nương, người ra ngoài trước đi.”

“Ngươi đứa nhỏ này… Ta không ra ngoài, ngươi là nương sinh ra, chỗ nào trên người ngươi mà nương chưa thấy qua chứ?”

Trần thị hôm nay nhất định phải xem, không tận mắt trông thấy, lòng nàng khó an.

Trần Húc lề mề không động tác.

Ngụy đại phu phất tay áo: “Lời cần nói ta đã nói rồi, vết thương này của ngươi ta trị không được, vẫn là đưa đến trấn trên đi thôi.”

Trần thị tâm căng thẳng, đi trấn trên lại muốn dùng nhiều bạc, kiên quyết không thể đi trấn trên.

“Húc nhi, ngươi có phải muốn ch·ết nương không?! Cho dù ngươi hiện tại không cho Ngụy đại phu xem miệng vết thương, đi trấn trên chẳng phải vẫn phải cho đại phu khác xem sao, ngươi cũng đừng cứng đầu!”

Ngụy đại phu đã ra cửa, hắn trong lòng thầm đếm: Một bước, hai bước, ba bước…

“Dừng bước!”

Ngụy đại phu xoay người thu lại nụ cười trên mặt, sau đó lại là vẻ mặt trầm như nước: “Nghĩ thông suốt rồi sao? Ta là đại phu, mặc kệ ngươi bị thương gì ta cũng sẽ không cười nhạo ngươi, chớ nên giấu bệnh sợ thầy, đến lúc đó chịu thiệt chịu tội vẫn là ngươi.”

Trần thị tuy không thích Ngụy đại phu, nhưng vẫn cảm thấy hắn nói có vài phần đạo lý, theo sau đóng cửa phòng lại.

Trần Húc cắn răng một cái, nắm chặt tay, trực tiếp cởi quần, lộ ra mông trắng nõn, bất quá giữa mông có một vệt hồng, trông đặc biệt chói mắt!

“A!”

Trần thị kinh hô: “Con ta, ngươi đây là bị nam nhân nào đạp hư nha, ta…”

Nam nhân bị nam nhân như là một chuyện vô cùng tủi nhục, Trần thị càng nghĩ càng ủy khuất, trực tiếp ngồi xuống đất, vỗ đùi, gào khóc lên.

“Ô ô ô, mệnh ta thật sự khổ quá a!”

“Thấy chúng ta cô nhi quả phụ không có chỗ dựa, vậy mà dám khinh nhục ngươi như thế, là ai, ta nhất định phải cùng hắn đồng quy vu tận.”

Ngụy đại phu cũng ngây ngẩn cả người, hắn không xác định Trần Húc là bị cưỡng bức hay là… chơi trò quái dị, dù sao việc này thật sự khiến người ta rất kinh ngạc.

Đại Cảnh triều cũng không thịnh hành nam phong, thông thường có loại đam mê này đều sẽ tìm tiểu ca nhi, nhưng quả thật có một bộ phận nhỏ người không thiên vị tiểu ca, liền thích nam nhân.

Vì đoạn tụ trung chiến đấu cơ.

Nhìn Trần Húc bộ dạng muốn ch·ết không sống, Ngụy đại phu cũng cảm thấy đáng thương: “Nếu không vẫn là báo quan đi?”

Lời này vừa nói ra, hai mẹ con trăm miệng một lời mà nói: “Không thể báo quan!”

Trần thị như cũ là khóc sướt mướt: “Không thể làm người ngoài biết chuyện này, nếu không làm con ta làm sao làm người được?!”

Trần Húc trán giật thình thịch, hắn không nghĩ báo quan nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn căn bản là không bị người đạp hư, này chẳng phải là từ không thành có sao.

“Đừng khóc, vết thương này của ta là không cẩn thận ném vào cục đá, không phải các ngươi tưởng như vậy.”

Trần Húc không có cung ra Phương Hòe, mất mặt là một chuyện, sợ chuyện hắn cùng Điền Thúy Thúy bị bại lộ lại là một chuyện khác.

Trần thị câm miệng, ánh mắt để lộ ra mấy chữ: Ta không tin.

Cái gì cục đá có thể ngã thành như vậy.

Trần Húc nóng nảy: “Ta nói đều là thật mà, các ngươi không tin sao?”

“Tin tin tin tin tin tin…”

Tin cái rắm gì chứ, bộ dạng qua loa này rõ ràng là không tin mà, Trần Húc chỉ cảm thấy hết đường chối cãi.

“Ta nói đều là thật!”

“Thật thật thật thật thật…”

Phòng nhất thời yên tĩnh lại, Ngụy đại phu rất nhanh đã xử lý xong miệng vết thương cho Trần Húc, lưu lại một lọ thuốc trị thương.

“Trong khoảng thời gian này ăn uống thanh đạm, cũng không cần lại làm cái gì… vận động kịch liệt, kiềm chế một chút.”

Trần Húc chỉ cảm thấy mình sắp bị tức điên: “Ta không có!”

“Được được được, ngươi không có!”

A a a a a!

Trần Húc trong lòng bắt đầu phát ra tiếng thét chói tai của con chuột chũi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play