Ở tửu lầu nhiều năm như vậy, không ngờ trứng còn có thể làm ra nhiều kiểu dáng đến thế.

Trước kia chỉ biết hấp trứng luộc trứng xào trứng, bây giờ còn biết trứng vịt bắc thảo, trứng vịt muối.

Từ chưởng quầy hỏi: “Trứng vịt bắc thảo này chỉ có thể trộn thôi sao?”

“Không chỉ vậy, trứng vịt bắc thảo có thể ăn sống, có thể trộn, nấu cháo, còn có thể xào xém.”

Triệu Vân Xuyên nói ra suy nghĩ của mình: “Chúng ta không chỉ có thể làm thành món ăn để bán, mà còn có thể đóng gói bán lẻ.”

Hai loại trứng này hương vị đều khá ngon, đặc biệt là trứng vịt muối rất đưa cơm, không lo không bán được.

“Ngươi muốn hợp tác thế nào? Vẫn là chia phần trăm sao?”

Triệu Vân Xuyên lắc đầu: “Bán giá sỉ, trứng vịt muối bốn văn một quả, trứng vịt bắc thảo ba văn một quả, còn giá bán ở tửu lầu thì các ngươi quyết định.”

“Chúng ta bàn bạc một chút.”

Giữa trưa.

Tiểu nhị lại bắt đầu líu lo giới thiệu trứng vịt bắc thảo và trứng vịt muối.

“Quán các ngươi gần đây sao nhiều món mới vậy.”

Mấy hôm trước ra Coca, hôm nay lại ra trứng vịt muối và trứng vịt bắc thảo.

Tiểu nhị mặt tươi rói, miệng lưỡi rất nhanh nhẹn: “Không còn cách nào, Triệu đầu bếp nhà chúng ta có năng lực đó, mấy thứ này đều là hắn làm ra.”

Vừa nghe thấy Triệu Vân Xuyên, Hàn lão gia liền có hứng thú, không phải vì điều gì khác, đơn giản vì đồ ăn Triệu Vân Xuyên làm quá hợp khẩu vị của hắn.

Còn có Coca, một đôi nhi tử nữ nhi của hắn đều rất thích.

“Vậy còn nói gì nữa, món mới đều lên cho ta một phần đi!”

“Được rồi!”

Hắn không thiếu tiền, lại thích ăn, bất kể là món ăn thượng hạng hay kỳ quái, hắn đều sẵn lòng nếm thử.

Các khách khác cũng không vội gọi món mới, lặng lẽ chờ lời bình của Hàn lão gia.

Trứng vịt bắc thảo vẫn là trộn, trứng vịt muối cũng chia ra làm bốn, lặng lẽ nằm trong đĩa.

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán: “Các ngươi trước kia có thấy trứng vịt bắc thảo này bao giờ chưa, sao còn đen thùi lùi vậy?”

“Chưa thấy bao giờ...”

“Còn cái trứng vịt muối kia, bên trên còn có một lớp dầu hồng, nghe mùi rất thơm.”

Hàn lão gia ngửi thấy mùi thơm, hắn nóng lòng cầm đũa, trước tiên gắp một miếng trứng vịt bắc thảo, hương vị thuần khiết, dai dai mềm mềm, mát lạnh, lại thêm nước sốt cay nồng thơm lừng, chỉ một chữ, đỉnh!

Khi Hàn lão gia ăn, tiểu nhị liền đứng một bên giới thiệu: “Trứng vịt bắc thảo của tửu lầu chúng ta còn có thể bán lẻ, có thể ăn trực tiếp, cũng có thể trộn hoặc xào, còn có thể nấu cháo trứng vịt bắc thảo thịt nạc, quan trọng nhất là, trứng vịt bắc thảo thanh nhiệt, có thể chữa trị đau họng sưng tấy.”

Về công dụng dược liệu của trứng vịt bắc thảo, tiểu nhị không tin, nhưng Triệu ca kiên trì bảo hắn giới thiệu như vậy, hắn cũng chỉ có thể làm theo.

“Còn có thể chữa bệnh, lừa người đấy à?”

Bị nghi ngờ nhưng tiểu nhị không giận, hắn vẫn nói với thái độ điềm đạm: “Tác dụng thực liệu đương nhiên không bằng dược liệu, giống như pín bò có thể bổ thận, nhưng cũng không có nam tử nào ăn pín bò liền lập tức trở nên dũng mãnh vô cùng, đúng không?”

Lời nói thô tục luôn có thể khiến người ta vui vẻ, các khách quan đều cười.

Nói cũng rất có lý.

Nghe xong giới thiệu về trứng vịt bắc thảo, có người mở miệng dò hỏi: “Hàn lão gia, ngon không?”

Hàn lão gia uống một ngụm rượu nhỏ: “Ngon, là một hương vị trước kia chưa từng ăn, các ngươi có thể thử xem.”

Sau đó là liên tiếp những tiếng gọi món trứng vịt bắc thảo.

Gọi mấy đĩa xong tiểu nhị liền báo cho họ đã bán hết, những người gọi được thì vui mừng khôn xiết, những người không gọi được thì hết sức ủ rũ, sự tò mò bị khơi dậy mà không thể thỏa mãn, họ chỉ cảm thấy ruột gan cồn cào, khó chịu vô cùng.

Lúc này, Hàn lão gia đã nếm qua trứng vịt muối, chưa đợi hắn nói ra trải nghiệm ăn uống đã có người tranh nhau gọi món, sợ chậm mà không mua được.

Quả nhiên, sau mấy đơn, tiểu nhị lại xin lỗi nói đã bán hết.

Gọi món không dễ, khách quan thở dài.

Đặc biệt nhìn thấy những người ăn xong phát ra tiếng thở thỏa mãn, tiếng thở dài càng nặng hơn.

Trứng vịt bắc thảo và trứng vịt muối bán rất chạy, lời khen cũng không tệ, Từ chưởng quầy trực tiếp đặt Triệu Vân Xuyên 400 quả trứng vịt bắc thảo và 200 quả trứng vịt muối, đồng thời thanh toán tiền đặt cọc.

“Một tuần sau mới làm xong.”

“Một tuần?”

Ở đây không có khái niệm thời gian "một tuần", Triệu Vân Xuyên giải thích: “Bảy ngày.”

“Được thôi, bảy ngày thì bảy ngày.”

Cần quá nhiều trứng, Triệu Vân Xuyên định mua từ trong thôn, hắn tính làm nhiều một chút, dù Lai Duyệt Lâu không cần thì cũng có thể bán được những nơi khác.

Trước khi tan làm, Đoạn Ôn Thư gọi Triệu Vân Xuyên vào thư phòng.

“Thiếu chủ nhân, có gì chỉ giáo?”

“Mùng bảy tháng sau là sinh nhật 53 tuổi của mẹ Lý chính.”

Lý chính là quan lớn nhất trấn trên.

Sau đó thì sao?

Chẳng phải bình thường chỉ làm sinh nhật tròn sao.

“Ý Lý chính là muốn ngươi lo liệu bữa tiệc của lão thái thái, gia yến.”

“Trả bao nhiêu?”

“Năm lượng bạc.”

Không ít nhỉ, Triệu Vân Xuyên gật đầu đồng ý, hơn nữa sau này công việc của hắn không chừng còn phải dựa vào Lý chính, có thể nhân cơ hội này mà kết giao một chút.

“Nhà Lý chính nhiều trẻ con, ý hắn là muốn nhiều món trẻ con thích ăn.”

Đoạn Ôn Thư lấy giấy bút ra: “Ngươi viết xuống những nguyên liệu nấu ăn cần dùng đi.”

Trước khi viết, Triệu Vân Xuyên lại hỏi đại khái bao nhiêu người.

“Tổng cộng hai mươi khẩu.”

Người không ít, suy nghĩ một lát, Triệu Vân Xuyên liền viết lên trang giấy.

Đại bộ phận đều là nguyên liệu nấu ăn thường thấy, chỉ có một thứ.

“Sữa bò? Vì sao lại cần sữa bò?”

“Làm bánh kem, trẻ con thích ăn.”

Bánh kem là thứ gì?

Đoạn Ôn Thư không hỏi, bình thản mở miệng nói: “Ta muốn ăn bánh trôi chiên, nhân vừng đen, ngươi viết vào đi.”

Triệu Vân Xuyên nghi hoặc nhìn hắn: “Không phải gia yến sao?”

“Là gia yến, Lý chính là ông ngoại của nhị cữu ta.”

Triệu Vân Xuyên: “...”

Có một loại ngôn ngữ gọi là vô ngữ.

Chữ Triệu Vân Xuyên viết thật sự rất đẹp, chữ như người, Đoạn Ôn Thư nhìn còn có chút hâm mộ: “Ngươi đã đọc sách mấy năm rồi?”

“Ba tuổi vỡ lòng, đến nay mười mấy năm.”

Ngọa tào!

Vốn tưởng rằng là một tiểu đầu bếp bình thường, trên thực tế lại là một học bá giấu mình.

Vừa biết đọc sách lại có một tay nấu ăn tuyệt vời, tính toán còn lợi hại như vậy, Đoạn Ôn Thư bắt đầu tò mò về Triệu Vân Xuyên.

Đồng thời cảm thấy hắn rất lợi hại.

“Ngày thường ngươi thích nhất là gì?”

Triệu Vân Xuyên buột miệng thốt ra: “Hòe ca nhi.”

Ách…

Hắn chỉ muốn hỏi một chút sở thích của hắn, không phải muốn ăn "cẩu lương", ai ya!

“Trừ tiểu ca nhi, ngươi còn thích gì nữa?”

“Bạc!”

“Trừ bạc ra.”

Triệu Vân Xuyên: “Kiếm bạc!”

Đoạn Ôn Thư có chút vô ngữ: “Kiếm bạc làm gì?”

Triệu Vân Xuyên không cần nghĩ ngợi: “Cho Hòe ca nhi.”

Đoạn Ôn Thư: …

Hóa ra người lợi hại như vậy lại là một kẻ "liếm cẩu"?!

Không có chí lớn, mọi mục tiêu đều vì phu lang, Đoạn Ôn Thư cảm thấy mình đã không thể nhìn thẳng Triệu Vân Xuyên nữa.

Thái!

Quả thực OOC!

Ý tưởng của Triệu Vân Xuyên cũng rất đơn giản, chính là muốn kiếm thật nhiều bạc cho Hòe ca nhi tiêu, để cậu muốn mua gì thì mua, muốn làm gì thì làm, trở thành một tiểu ca nhi có tiền, được người khác hâm mộ.

“Ngươi còn việc gì không? Không có việc gì ta về đây.”

Thời gian của hắn rất quý giá, không muốn lãng phí ở đây nói những chuyện vớ vẩn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play