Chu thị cũng hiểu được chuyện vòng vo này, cũng cảm thấy người Trần gia không biết xấu hổ, nhưng nàng ta vẫn muốn mưu lợi cho người thân nhà mình, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Tẩu tử, ta giới thiệu cho ngươi một người được không?”
“Ai?”
“Đại ca nhà mẹ đẻ của ta, ở thôn Chu gia, hắn sẽ thái nhiều món, hương vị cũng ngon, quan trọng nhất là thành thật, tuyệt đối sẽ không ăn bớt đồ của chủ nhà.”
Điền thị gật đầu: “Hương vị quả thật không tệ, ta đi dự tiệc ở thôn Khe Núi đã ăn một lần rồi.”
Sau đó nói nhỏ: “Ngon hơn nhiều so với nhà làm tiệc trong thôn chúng ta.”
Buồn ngủ thì có người đưa gối đầu.
Bạch Quế Hoa hai ngày nay đang lo lắng chuyện này, vừa định mở miệng đồng ý, Chu thị lại nói.
“Đại ca nhà mẹ đẻ ta làm đồ ăn đúng là không tệ, nhưng con rể nhà ngươi là đầu bếp, ta không thể đảm bảo hương vị hắn làm có thể lọt vào mắt con rể nhà ngươi.”
Tài nấu nướng của Triệu Vân Xuyên đương nhiên không ai có thể sánh bằng, nhưng không có lý nào tân lang quan nào lại bận rộn trong bếp vào ngày thành thân cả.
Bạch Quế Hoa lại hỏi thêm một số vấn đề khác, cuối cùng đã chốt lại, định ra chuyện bàn tiệc.
Chu thị vui vẻ quá chừng…
Nụ cười trên mặt cũng chưa bao giờ tắt.
Nhưng đây đều không phải mục đích họ đến Phương gia, mục đích của họ là mua xà phòng.
“Mua xà phòng?”
Chu thị: “Đúng vậy, tức phụ nhà ta nghén nặng lắm, ngửi thấy mùi tanh là nôn.”
Nói rồi, Chu thị cũng có vài phần bất đắc dĩ: “Mùi thịt heo nặng, gan rửa không sạch, nàng ấy bây giờ vừa đến gần chúng ta là nôn, ta nghe nói xà phòng giặt sạch sẽ đặc biệt mà lại không có mùi.”
Bạch Quế Hoa có chút khó xử, nàng không biết xà phòng làm thế nào, cho nên cũng không biết định giá ra sao.
Đúng lúc này, Triệu Vân Xuyên đã trở lại.
“Cha nuôi!!!”
Điền Tiểu Hổ như một con lợn con, ủn ủn về phía Triệu Vân Xuyên, trẻ con mà, tâm tư đơn giản, ai cho hắn ăn ngon thì người đó là người tốt.
Lần trước món điểm tâm thật sự quá ngon, chỉ nghĩ thôi đã thèm lắm rồi.
Bánh nhân thịt trên tay Triệu Vân Xuyên quá rõ ràng, Điền Tiểu Hổ liếc mắt một cái liền thấy, nhưng lập tức lại dời ánh mắt đi.
Hắn có thể ăn ngon, nhưng không thể đòi đồ ăn, bởi vì đó là việc chỉ có ăn xin mới làm.
Đứa nhỏ này quá nhiệt tình, Triệu Vân Xuyên có chút không chống đỡ được, hắn chưa từng ở chung với trẻ con nhiều, khi đầu óc còn chưa kịp phản ứng đã dùng tay chống lên đầu Điền Tiểu Hổ.
Điền Tiểu Hổ ngốc!
Cái này không đúng rồi, không phải nên bế hắn lên xoay vòng vòng sao?
Không khí trong chốc lát có chút ngượng nghịu.
Triệu Vân Xuyên: “...”
Cái này, cái này... Cái này giải thích thế nào đây?
Trong lòng hoảng loạn, trên mặt lại bất động thanh sắc, buông tay ra, cầm một cái bánh nhân thịt cho Điền Tiểu Hổ: “Ta bẩn!”
Phương Hòe cũng thở phào nhẹ nhõm.
Điền Tiểu Hổ mắt trông mong nhìn Điền thị, Điền thị lắc đầu, nói với Triệu Vân Xuyên: “Cái bánh bột ngô đó quý giá lắm, các ngươi tự ăn đi.”
Bạch Quế Hoa cũng cảm thấy lòng đang nhỏ máu.
Trong thôn nhà nào cũng nghèo, cho nên dù không cho người cái bánh bột ngô này cũng không ai nói được gì, nhưng Điền Tiểu Hổ là con nuôi của con rể, không cho thì có vẻ hơi keo kiệt bủn xỉn.
Triệu Vân Xuyên cũng nói: “Cầm đi, con nuôi!”
Điền Tiểu Hổ thật sự rất thèm, hắn cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy xuống rồi, nhưng Điền thị không gật đầu, hắn liền không thể lấy.
“Hút lưu!”
Điền Tiểu Hổ hít hít nước miếng, quay người chạy về phía Điền thị.
Không nhìn thấy thì không thèm nữa.
Triệu Vân Xuyên cũng chẳng nói gì, hắn đi rửa tay trước, sau đó lại cắt thêm hai cái bánh nhân thịt bày ra đĩa.
Đột nhiên, phía sau eo bị chọc một cái.
Triệu Vân Xuyên chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, thân thể cứng đờ, ngay lập tức sắc mặt ửng đỏ, đến cả vành tai cũng hồng.
Đó chính là điểm nhạy cảm của hắn!
Không hổ là tức phụ tương lai của mình, vừa chọc là có thể chọc đúng điểm mấu chốt như vậy, cái này gọi là tuyệt phối!
Quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Phương Hòe.
“Hòe ca nhi!”
Phương Hòe đối với chuyện mình vừa làm không có chút tự giác nào, cậu nhíu mày kiếm: “Ngươi có phải phát sốt không, mặt sao lại đỏ thế kia?”
Nói rồi, liền muốn vươn tay sờ thử.
Tay còn chưa chạm đến trán đã bị Triệu Vân Xuyên ôm chặt lấy, sau đó liền nghe thấy nam nhân vô tình lên án: “Ngươi... chơi lưu manh!”
“Hả?”
Cậu chẳng qua chỉ dùng ngón tay chọc một cái thôi, mà đối phương còn ôm cậu.
Rốt cuộc là ai đang chơi lưu manh đây?!
Phương Hòe buồn cười nhìn hắn, nhưng dường như cậu càng ngày càng quen với những hành động dán dán ôm ôm này.
"Mau buông ra!" Bên ngoài còn có khách nhân đó.
“Ta không!”
Phương Hòe bất đắc dĩ: “Nóng!”
Triệu Vân Xuyên cò kè mặc cả: “Buông ra cũng được, ngươi hôn ta một cái.”
Phương Hòe cũng không ngượng ngùng, "Bẹp," hôn lên mặt hắn.
Triệu Vân Xuyên bất mãn: “Muốn hôn môi cơ.”
"Ngươi..." Thật quá đáng!
Lời nói của Phương Hòe bị Triệu Vân Xuyên nuốt trở lại, dùng miệng nuốt.
Bây giờ tuy không thể ăn thịt, nhưng dù sao cũng có thể uống chút canh đi!
“Tê...”
Kỹ năng hôn của hai người đều rất ngây ngô, Triệu Vân Xuyên càng không kiểm soát tốt lực đạo, làm rách môi Phương Hòe.
Ách…
Hai cánh môi tách ra, Triệu Vân Xuyên ngoan ngoãn cúi đầu, bộ dạng như phạm lỗi chờ phê bình.
“Ta không cố ý!”
“Ta biết, ngươi không có kinh nghiệm, làm loại chuyện này còn không được.”
Không được?!
Đàn ông không thể bị người ta nói không được!
“Chúng ta thử lại một lần?”
“Thử cái gì mà thử, mau đi ra ngoài, đừng để người ta chê cười.”
“Được rồi!”
Lời nói thì là vậy, nhưng tay vẫn làm bậy véo vào mông Phương Hòe một cái.
Phương Hòe tức giận, trừng mắt nhìn Triệu Vân Xuyên.
Triệu Vân Xuyên chột dạ sờ mũi, nhưng vẫn cứng cổ nói: “Cùng lắm thì ngươi véo lại đi!”
Sau đó cong mông lên cho Phương Hòe véo.
Phương Hòe: (⊙_⊙)
Người này sao lại biến thái thế?!
Hai người trước sau ra sân, Phương Hòe trong tay còn bưng đĩa bánh nhân thịt đã cắt xong, tiếp đãi mọi người ăn.
“Ô! Hòe ca nhi, sao miệng ngươi lại trầy da thế?”
Chu thị la làng, bị nàng ta nói vậy, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào môi Phương Hòe, Phương Hòe ngay lập tức đỏ mặt tía tai.
“Ta, ta, ta...”
Cậu ấp úng mãi, không đưa ra được lý do nào, mọi người đều ngầm hiểu, người trẻ tuổi sắp thành hôn, khó tránh khỏi có lúc "lửa gần rơm".
Điền thị ra tiếng giải vây: “Có phải vừa ăn bánh nhân thịt thì cắn phải không?”
Phương Hòe gật đầu như gà mổ thóc.
“Đúng, đúng, đúng, đúng vậy...”
Triệu Vân Xuyên cũng cười tiếp đãi mọi người: “Ở trấn trên mua chút bánh nhân thịt, mọi người nếm thử.”
Điền Tiểu Hổ thèm không chịu được, cuối cùng sau khi được Điền thị cho phép thì cầm một miếng.
“Ngon, ngon lắm!”
Bạch Quế Hoa lại tiếp đãi hai người lớn ăn, Triệu Vân Xuyên chào hỏi xong chuẩn bị về phòng tắm rửa.
“Khoan đã...”
Bạch Quế Hoa gọi lại Triệu Vân Xuyên, rồi lại nói về chuyện xà phòng, bạc đưa đến tận tay như vậy Triệu Vân Xuyên không thể nào không cần.
“Bây giờ gan có giá bao nhiêu?”
“Khoảng mười lăm văn.”
Giá này gần bằng một cân thịt heo, trong thôn không nhiều người dùng nổi.
Triệu Vân Xuyên cẩn thận tính toán chi phí, rồi nói: “Vậy chúng ta bán cùng giá với gan.”
Chu thị và Điền thị vui sướng khôn xiết, họ thật sự sợ Triệu Vân Xuyên sẽ nói ra một cái giá trên trời, không ngờ lại thiết thực như vậy, thế thì sau này còn mua gan làm gì nữa, trực tiếp mua xà phòng!
“Ta muốn hai cục!”
“Ta cũng muốn hai cục, một cục giặt quần áo, một cục rửa mặt!”
Hai người vui vẻ hớn hở mua xà phòng.