Nhìn Trần Húc chịu thiệt, Bạch Quế Hoa chỉ cảm thấy trong lòng sảng khoái cực kỳ.

Quả nhiên vẫn là con rể nhà mình có biện pháp!

Trần Húc bình tĩnh tâm thần: “Tuyên dương ra ngoài thì thanh danh Phương Hòe cũng không tốt.”

"Không nhọc ngài phí tâm!" Triệu Vân Xuyên nắm tay Phương Hòe quơ quơ trước mặt Trần Húc: “Thấy không, chúng ta lập tức liền phải thành hôn, ngươi cứ nói còn trả tiền hay không đi. Dù sao chúng ta đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, không ngại thêm cho ngươi tuyên truyền tuyên truyền đâu.”

Những người xung quanh cũng bắt đầu mồm năm miệng mười.

“Gia đình Trần này làm việc không phúc hậu, Phương gia lâu lâu liền đưa gà đưa thỏ, riêng ta nhìn thấy đã có rất nhiều thứ.”

“Ta cũng từng gặp qua!”

“Các ngươi còn nhớ không lần đó Trần thị sinh bệnh, ta giúp đỡ đưa đi y quán trấn trên, ngay cả tiền thuốc men cũng là Quế Hoa thím đưa, các ngươi đoán cho bao nhiêu?”

“Bao nhiêu?”

“1 lượng 5 tiền!”

Mọi người hít hà một hơi.

“Nhiều vậy sao?”

“Còn không phải sao, đại phu lúc ấy làm châm, lại kê thêm một ít phương thuốc bổ thân thể.”

“Trách không được quý như vậy!”

“Thuyết thư tiên sinh nói phụ lòng hán chắc hẳn chính là loại người như Trần Húc này.”

Đột nhiên có người phỉ nhổ.

“Khinh! Còn là người đọc sách đâu, thật làm mất mặt người đọc sách!”

Trần Húc bị chọc mặt đỏ tai hồng, hắn về sau còn muốn phong tước bái tướng, tuyệt đối không thể để thanh danh mình có bất kỳ vết nhơ nào.

Hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi: “Nói đi, bao nhiêu?”

Bạch Quế Hoa nói: “Hai mươi lượng!”

Trần Húc chỉ cảm thấy đau xót ruột gan: “Nhiều như vậy?”

“Ngươi nếu ngại nhiều thì ta cũng có thể ở đây好好好好 cùng ngươi nói rõ nói ràng.”

“Không cần! Ta về nhà lấy bạc ngay đây!”

Bạch Quế Hoa vẫn không yên tâm: “Ngươi nếu chạy thì sao? Chúng ta phải đi theo ngươi!”

Trần Húc tức giận phất tay áo, thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống đất: “Ta là người đọc sách, người đọc sách sao lại thất tín bội nghĩa?”

“Ha ha ha ha...”

Trong đám đông vang lên tiếng cười nhạo: “Trần đồng sinh, lời này chính ngươi có tin không?”

Một đám người mênh mông cuồn cuộn đi đến nhà họ Trần. Triệu Vân Xuyên mời những người xem kịch cũng tới, sân nhỏ hẹp bị vây kín như nêm cối.

“Các ngươi ở đây chờ, ta đi sẽ nhanh chóng quay lại!”

Trần Húc vào nhà đóng cửa lại, rất nhanh bên trong liền truyền đến tiếng cãi nhau. Mọi người im lặng, dựng tai nghe động tĩnh bên trong.

“Đồ lương tâm thối nát, đồ vật là bọn họ tự nguyện cho, chúng ta dựa vào đâu mà phải trả bạc!”

Trần thị đột nhiên từ trên giường đất đứng dậy, vốn đã hơi cảm nắng giờ lại càng mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu.

“Ngươi đi mà nói với cái đám lương tâm thối nát đó, muốn tiền thì không có, muốn mệnh thì có một cái! Hai mươi lượng bạc quả thực muốn nửa cái mạng ta, ô ô ô ô...”

Nói rồi, lại mang theo lời tục tĩu mắng một hồi.

Trần Húc trong lòng vốn đang nén giận, tính tình cũng nổi lên: “Thô bỉ bất kham!”

Trong phòng tiếng chửi rủa không ngừng, còn có tiếng đồ vật loảng xoảng bị quăng.

Nửa khắc sau.

Trần Húc cầm hai mươi lượng bạc đưa cho Bạch Quế Hoa. Lúc này, tóc hắn bù xù, quần áo nhăn nhúm, trên mặt còn có vết máu, vô cùng chật vật.

Trần thị đuổi theo ra, một mông ngồi trên ngưỡng cửa, vỗ đùi gào khóc lớn: “Thối lương tâm, ức hiếp nhà chúng ta cô nhi quả phụ, các ngươi về sau sinh con trai không có lỗ đít, sinh con gái...”

Lời còn chưa nói xong, Bạch Quế Hoa liền tiến lên giáng cho Trần thị một cái tát tai thật mạnh, trực tiếp đánh bà ta ngây người. Nếu không phải bị người ngăn lại, nàng còn muốn đánh nữa!

Bạch Quế Hoa nhổ nước bọt vào mặt Trần thị: “Khinh! Tin hay không lão nương xé nát miệng ngươi!”

Trần Húc đứng một bên không nói lời nào.

Ừm.

Hắn là người đọc sách, mới không tham dự cuộc đánh nhau giữa mấy người đàn bà đanh đá.

Phương Hòe đột nhiên nhìn về phía đám đông tản ra.

Triệu Vân Xuyên xoa bóp lòng bàn tay Phương Hòe: “Sao vậy?”

“Không có việc gì...”

Có thể là cậu nhìn lầm rồi.

Bạch Quế Hoa đối với con rể này vô cùng hài lòng, dọc đường đi đều không ngừng khen ngợi. Miệng Triệu Vân Xuyên cũng ngọt, ngươi tới ta đi, dỗ Bạch Quế Hoa vô cùng vui vẻ.

“Hôm qua Hòe ca nhi cố ý để lại một con gà rừng, nương về sẽ hầm gà cho ngươi ăn.”

Ăn cơm xong không lâu, cả nhà thôn trưởng cùng Điền Tiểu Hổ chính thức đến nhà bái cha nuôi. Triệu Vân Xuyên không biết quy trình thế nào, may mắn có Bạch Quế Hoa dẫn dắt nên không đến nỗi làm trò cười. Hai nhà vô cùng vui vẻ kết tình nghĩa.

Phương Đại Sơn cũng rất vui.

Từ khi chân hắn bị thương, đã lâu không vui vẻ như vậy. Ánh mắt nhìn về phía Triệu Vân Xuyên cũng hàm ý cười.

Không tồi, không tồi!

Biết bảo vệ con…

Về sau Hòe ca nhi theo hắn khẳng định sẽ không bị người khác ức hiếp.

Đột nhiên.

Triệu Vân Xuyên quỳ gối trước mặt Phương Đại Sơn và Bạch Quế Hoa.

Thân mình Phương Đại Sơn dịch ra sau, không rõ nguyên do: “Ngươi làm gì vậy, nam nhi dưới gối có hoàng kim, ta không chịu nổi!”

“Ngài chịu nổi!”

Lúc này Triệu Vân Xuyên không còn vẻ cà lơ phất phơ, khuôn mặt hắn lạnh lùng, thần sắc đứng đắn: “Lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, ngài là cha của Hòe ca nhi, vậy cũng chính là cha của ta.”

Trong lòng Phương Đại Sơn giật mình: “Ngươi muốn nói gì?”

“Ta muốn gả cho Hòe ca nhi!”

“Khụ khụ khụ...”

Tuy rằng biết Triệu Vân Xuyên không ngại làm người ở rể, nhưng không cho rằng là sỉ nhục mà còn cho rằng là vinh quang thì là chuyện gì.

Triệu Vân Xuyên: “Lòng ta duyệt Hòe ca nhi, cậu là người ta muốn nắm tay cả đời. Dù bần cùng hay giàu có, mặc kệ là khỏe mạnh hay bệnh tật, ta đều sẽ yêu cậu, kính cậu, cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta!”

Từng chữ leng keng, những câu nói nóng bỏng.

Phương Đại Sơn một lão nông như vậy cũng vì thế mà động lòng, Bạch Quế Hoa cùng Phương Hòòe càng đỏ hoe hốc mắt.

“Hòe ca nhi lớn lên không bằng ca nhi bình thường tuấn tú, ca nhi chí cũng nhạt...”

Bạch Quế Hoa bất mãn đẩy hắn một cái: “Ngươi nói hươu nói vượn gì?”

Phương Đại Sơn cũng trừng mắt nhìn nàng một cái: “Có vài từ tục tĩu chính là muốn nói trước, ngươi cho rằng không nói thì vấn đề không tồn tại sao? Chi bằng về sau gà bay chó sủa, còn không bằng bây giờ liền đặt vấn đề ra ngoài.”

Triệu Vân Xuyên đau lòng Phương Hòe…

Cái này sao không coi như một loại biến tướng pUA đâu?

Ai…

Phương Hòe căng thẳng bới tay, mím môi, không dám ngẩng đầu.

Triệu Vân Xuyên thu hồi tầm mắt, giọng hắn vẫn như cũ leng keng hữu lực: “Ta cảm thấy Hòe ca nhi là tiểu ca nhi tốt nhất trên thế giới này, ta cũng không phải nói năng ngọt ngào muốn làm vui lòng nhị lão, đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng ta...”

Bạch Quế Hoa tán đồng: “Ta cũng cảm thấy Hòe ca nhi nhà ta là tiểu ca nhi tốt nhất trên thế giới!”

Con mình mình đau…

Cho dù có khuyết điểm, trong lòng cha mẹ con mình vẫn là tốt nhất!

“Được được được...”

Cải trắng nhà hắn xem như có heo ủi!

Khóe miệng Phương Đại Sơn hàm ý cười: “Hôn sự của các ngươi, ta đồng ý!”

“Nương...”

“Ta cũng đồng ý! Nhanh chóng đứng lên đi!”

Triệu Vân Xuyên biết thời đại này đối với tiểu ca nhi khắc nghiệt, hôm nay trong tối ngoài sáng cũng nghe không ít người đang nói lời đàm tiếu về Hòe ca nhi. Phải nhanh chóng định ra chuyện này mới có thể bịt miệng những người đó.

Cả nhà vây ở một chỗ thương lượng công việc liên quan đến việc thành thân. Triệu Vân Xuyên chưa từng thành thân, càng không làm con rể đến cửa, không có kinh nghiệm gì. Bạch Quế Hoa nói gì hắn nghe đó.

“Được rồi, ngày mai ta liền tìm người tính một ngày hoàng đạo, ngươi cứ an tâm làm tân lang quan!”

Triệu Vân Xuyên trầm tư, hỏi: “Một buổi hôn lễ đại khái phải tốn bao nhiêu bạc?”

Bạch Quế Hoa cẩn thận tính toán: “Trước sau bảy tám lượng bạc vẫn phải tốn, nhưng ngươi là ở rể, số tiền này nên là nhà chúng ta ra. Ngoài ra... chúng ta còn phải cho ngươi sính lễ, ngươi xem bao nhiêu là thích hợp?”

“Đây cũng là quy củ sao?”

Bạch Quế Hoa gật gật đầu, ánh mắt lại có vài phần chột dạ.

Nhà họ hiện tại tiền bạc eo hẹp, sính lễ cho người ở rể vốn là cấp cao…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play