Vưu Miên đi vào thư phòng tầng hai, chỉ thấy Thiên Lê đang ngồi trên ghế sofa bên cửa sổ, trên đùi đặt một quyển album dày cộp, nàng nhìn thấy Vưu Miên thì cười nói: "Cho con xem chút cái hay ho này."
Vưu Miên vừa ngồi xuống, giọng Bùi Hoài Tễ đã trầm ấm vang lên từ ngoài cửa. "Mẹ."
Thiên Lê không chút do dự mở album: "Xem xem, mẹ cũng đã lâu không xem rồi." Vưu Miên rũ mắt nhìn, phát hiện album đa số là ảnh của Bùi Hoài Tễ thời cấp hai hoặc cấp ba. Thiên Lê lật rất chậm, thỉnh thoảng sẽ kể cho Vưu Miên nghe về cảnh tượng và thời gian chụp những bức ảnh đó.
Thiên Lê nói: "Đừng thấy bây giờ nó mặt lạnh tanh vậy chứ, hồi cấp hai cấp ba được nhiều người yêu thích lắm đấy."
Trong ảnh, Bùi Hoài Tễ dường như đang mừng lễ tốt nghiệp, khi đó thiếu niên đã cao lớn đứng dưới tán cây du, tay cầm một tờ giấy khen ngợi, khuôn mặt lạnh lùng hơi non nớt, môi mím chặt, ánh mắt không nhìn về phía ống kính mà hơi nghiêng nhìn sang nơi khác.
"Biểu cảm lạnh lùng đúng không?" Thiên Lê nói tuy là trêu chọc Bùi Hoài Tễ, nhưng Vưu Miên nhận thấy ánh mắt của người mẹ này khi cúi đầu nhìn album lại vô cùng dịu dàng, đọng lại tình yêu và niềm tự hào.
"So với lạnh nhạt," Vưu Miên nghiêng đầu rũ mắt quét qua, cười nói: "Thì giống ngượng ngùng hơn."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play