“Phi ca, anh tự nhìn đi, tôi đi lấy đồ.” Tô Nhược Bạch dẫn người vào nhà.
Cô không buồn nhìn cái ghế bị đổ trên nền đất, hay đoạn dây thừng bị đứt.
Cũng chẳng quan tâm đến đống nồi niêu bát đĩa vương vãi khắp sàn.
Cô đi thẳng tới sau cánh cửa, cầm con dao phay lên, gõ nhẹ một miếng ván gỗ mỏng gắn trên tường.
Phía sau ván gỗ lộ ra một gói đồ được bọc bằng giấy dầu.
“Đi thôi.” Cô quay lại phòng, tìm được một chiếc ba lô quân dụng cũ sắp rách, nhét hết đồ vào đó.
Xong xuôi mới gọi người cùng đi.
Hai người vừa ra đến cửa thì đám các bà các cô vẫn còn đang đứng đó.
Tô Nhược Bạch đảo mắt nhìn một vòng, thấy có người đã nấu xong đồ ăn, đặt ngay đó, nhưng cô không nói gì.
Chỉ siết chặt túi xách rồi bước đi thẳng.
Phi ca thì chậm rãi bước theo phía sau.
Hai người vừa đi khỏi, mấy bà cô liền xì xào bàn tán:
“Thật là biểu ca Tiểu Bạch đấy à?”
“Chưa từng nghe nói qua!”
“Chỉ nghe cô ấy có anh em họ, chứ chưa từng nghe có anh họ.”
“Là người thân bên nhà mẹ ruột cô ấy hả?”
“Không thể nào, lúc bố cô ấy về, còn bảo mẹ cô ấy đã mất mà?”
“Vậy là bên bà nội à?”
“Hay là bạn bè kiểu đặc biệt gì đó?”
“Ôi chà, cũng có thể lắm. Bà nội với nhà ấy bắt nạt cô ấy như thế, tìm bạn để trút giận cũng dễ hiểu.”
“Đúng đúng, quan trọng là, cái cậu đó nhìn còn hơi giống lưu manh nữa.”
“Tôi cũng thấy thế, trông thì đẹp trai đấy, nhưng cái điệu bộ diễn trò ấy, không giống người đàng hoàng.”
…
“Ai, chị Hồng kia, chị đi đâu vậy?” Một bà tầm ngoài 50, đang tám chuyện rôm rả, bất ngờ tháo tạp dề và găng tay ra, chẳng buồn để ý nồi thức ăn đang nấu, vội vã chạy ra ngoài.
“Đồ ăn vẫn đang trong nồi đấy!” Một người hàng xóm gần đó vội cầm xẻng đảo thức ăn giúp.
“Chị giúp tôi trông một chút nhé, chín thì múc ra giùm, tôi có việc gấp…” – chị Hồng không hề giảm tốc độ, vừa chạy vừa ngoái lại dặn một câu.
Chị ta chạy một mạch tới bốt điện thoại công cộng ở đầu ngõ, vừa thở hổn hển vừa nói:
“Tôi, tôi gọi điện thoại.” – vừa nói vừa lấy cái khăn lau mồ hôi trên đầu.
Lau xong mới chợt nhận ra… cái khăn đó vốn là khăn lau tay lúc nấu ăn. Toàn mỡ dầu.
Chị ta nhăn mặt, bực bội quăng đại cái khăn lên bàn phím điện thoại.
Chủ bốt điện thoại trừng mắt nhìn chị một cái.
Chị Hồng vội vã cầm điện thoại lên.
Khi đầu dây bên kia bắt máy, chị lập tức nói:
“Tôi… tôi muốn gặp bà cụ nhà họ Tô.”