Lâm Mẫn thầm giật mình khi nghĩ: “Chẳng lẽ Tô Nhược Bạch thật sự trộm gà rừng?”
Cô liếc mắt nhìn Chu Ý Chí, hai người trao đổi ánh mắt — dù có là trộm thật, cũng tuyệt đối không thể nhận!
Hơn nữa, cả điểm thanh niên trí thức đều đã ăn. Nếu giờ mà nhận tội, chẳng khác nào tuyên chiến với dân làng. Họ vốn đã xa quê, không người thân, không chỗ dựa. Tình cảnh đã khó khăn, giờ mà thêm chuyện này, chẳng phải càng rắc rối hơn sao?
Lâm Mẫn càng nghĩ càng tức. Không trách Tô Nhược Bạch hôm qua lại rộng rãi như thế, rõ ràng có xích mích mà vẫn chia thịt cho mọi người. Hóa ra là muốn lôi cả bọn họ xuống nước, để khi gặp rắc rối thì không ai dám đứng ra chống lại cô ta!
Nghĩ đến đây, Lâm Mẫn không khách sáo nữa, đập cửa mạnh mẽ:
“Tô Nhược Bạch! Có người tìm cô!”
Trong lòng cô đã mặc định Tô Nhược Bạch là đồ ăn trộm, nên chẳng cần phải lịch sự làm gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play