Tự dưng đưa đồ cho người ta, ai mà nghĩ lại bị đẩy đến bước này chứ.Kết quả, vừa nghe Tô Nhược Bạch mở miệng, ai nấy liền hiểu – hóa ra có chuyện thật.
Lừa người ta tới nơi tới chốn, còn giả bộ kêu đói không cơm ăn!Mọi người nhìn hai người kia – tuy không mặc thứ hàng đắt đỏ gì cho cam, nhưng vải vóc trên người đều là loại tốt, thẳng thớm, không vá víu cái nào.Nhà người ta mà bảo không có cơm ăn, ai tin nổi?
Nghĩ vậy, mọi người rón rén dịch sang bên cạnh, tránh xa hai kẻ đó ra một chút.Chẳng ai có dư phiếu gạo mà bị dính líu!
Tô Giai Kỳ đảo mắt thấy rõ từng động tác của mọi người, sắc mặt lập tức cứng lại.Đám này, chẳng lẽ tin thật lời Tô Nhược Bạch nói sao?
Vậy sau này cô ta còn moi được phiếu gạo từ ai nữa?
Tô Nhược Bạch đây là muốn chặn đường sống của cô ta hả?
“Tiểu Bạch, sao em có thể nói vậy chứ, bọn chị có bao giờ gạt em đâu, toàn là em tự nguyện cho mà!” – Tô Giai Kỳ rưng rưng nước mắt, lần này là cuống thật rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT