Đau trứng nhất chính là— đội trưởng là một soái ca có dị năng kim hệ! Mà cô, lại là một đứa mê trai đẹp đến mức mù mắt.

Tô Giai Kỳ thích đội trưởng. Đội trưởng thì thích… cô.

À không phải cô bây giờ—mà là cô lúc còn đang tung hoành ở mạt thế, danh chấn một phương, là dị năng giả mộc hệ nổi tiếng khắp căn cứ – Tô Nhược Bạch!

Cô có thiên phú trồng trọt siêu cấp, từng dùng một hạt giống sầu riêng phối hợp với dung dịch dinh dưỡng căn cứ, chỉ trong một ngày đã trồng ra được nguyên một cây sầu riêng!

Dị năng mạnh, năng lực cao. Chỉ tiếc, thế lực sau lưng không đủ, kỹ năng đánh đấm cũng chẳng giỏi, nên bị các thế lực lớn để mắt.

Khi đội trưởng tới theo đuổi cô, Tô Nhược Bạch không nghĩ quá nhiều liền gật đầu đồng ý.

Cô chỉ là một người có nhan sắc trung bình, còn đội trưởng thì lại là tiểu soái ca hàng thật giá thật. Cô là dị năng mộc hệ, anh ta là dị năng kim hệ. Quan trọng nhất là, anh ta thật sự rất thích cô.

Anh ta có địa vị, có thế lực, năng lực cận chiến mạnh mẽ, hẳn là có thể che chở cô đi một đoạn đường an toàn trong mạt thế.

Kết quả… đúng là nhìn người không thể nhìn mặt.

Tên đội trưởng kia hóa ra lại là một đôi với phó đội trưởng – chính là con hồ ly cái tên Tô Giai Kỳ!

Đệt.

Hắn theo đuổi cô chỉ vì dị năng mộc hệ của cô, càng chính là nhắm vào cái không gian gieo trồng mà cô giấu kỹ suốt bao năm!

Cô xem như đã hiểu cái đạo lý “Ngọc quý mà không giữ kỹ, ắt mang họa vào thân.”

Nhưng cô vẫn chưa hiểu nổi: bọn chúng làm sao biết được cô có một không gian gieo trồng? Trong đội bọn chúng cũng đã có một người mang dị năng không gian rồi cơ mà?

Cô vốn định sau khi đọc xong quyển sách kia, sẽ đi tìm vị hôn phu nói chuyện hôn sự cho rõ ràng.

Kết quả, vừa đẩy cửa ra, liền bắt gặp đôi cẩu nam nữ kia đang quấn lấy nhau trên giường!

Không trách được! Tên đàn ông thúi kia rõ ràng rất ga lăng, rất dịu dàng, nhưng lại chưa từng chạm vào cô. Thì ra là vì… Tô Giai Kỳ cái con cọp mẹ kia không cho phép!

Lúc đó cô định âm thầm bỏ đi. Nhưng vì hô hấp khác thường, đã bị tên cặn bã phát hiện.

Một mình cô đánh hai người, cuối cùng vẫn thất bại.

Cũng may, cô còn có tinh hạch!

Cô chọn tự bạo.

Cho dù không nổ chết hai kẻ khốn kia, thì cũng khiến chúng từ nay trở thành phế nhân sống không bằng chết.

Phi! Cho hai người các ngươi tính kế lão nương, đáng đời!

“ Bác sĩ ! Mau tới xem cô ấy làm sao thế này!” – một giọng nam vang lên.

Tô Nhược Bạch nhận ra ngay. Đây chẳng phải là pháo hôi nam phụ – Triệu Quốc Phong – con trai chiến hữu của ba nguyên chủ sao?

Ban đầu vốn dĩ có thể đi lính, vậy mà vì nhìn thấy nữ chính một lần, liền nhất kiến chung tình, đòi sống đòi chết theo cô ta xuống nông thôn.

À đúng rồi, vụ Tô Nhược Bạch treo cổ cũng bắt nguồn từ chuyện phải xuống nông thôn.

Cô chỉ còn một người thân là cha – một cựu quân nhân bị tàn tật ở chân. Quốc gia sắp xếp cho ông một vị trí sửa chữa cơ khí nhỏ, công việc nhẹ, lời lãi chia đôi.

Cuộc sống không tệ.

Nhưng rồi cha cô mất.

Đáng lẽ vị trí công tác đó sẽ để lại cho cô, nhưng bà nội cô lại dắt theo đại bá và đám con kéo đến, đòi nhường công việc ấy cho cháu trai cả.

Chưa hết, họ còn ép cô xuống nông thôn thay cho cháu trai thứ ba – để cưới một gã ngốc.

Vì cô là nữ sinh tốt nghiệp cấp ba ở thành phố lớn, nhan sắc lại không tồi, nên thư ký công xã sẵn sàng đưa sính lễ 800 đồng để cưới cô.

Tô Nhược Bạch đương nhiên không đồng ý.

Bà nội cô liền chạy đến đơn vị cô, khóc lóc ăn vạ, bôi nhọ cô không hiếu thuận, ép chết bà cụ.

Chủ nhiệm phụ nữ xử lý mãi cũng không được, vì chẳng ai dám đụng tới một bà già đã sống nửa đời.

Cuối cùng, chỉ có thể để cô tự nghĩ cách giải quyết.

Mà cô – vừa mất cha, không mẹ, không công việc, lại bị ép xuống nông thôn gả cho kẻ ngốc – một cô gái mới tròn 18 tuổi, chẳng thấy được tương lai.

Cô treo cổ là vì vậy.

Và rồi… mạt thế Tô Nhược Bạch đã tới.

Một tiếng bước chân đến gần.

“Để tôi xem.” – Một người lên tiếng, bước tới cạnh giường.

Tô Nhược Bạch lập tức run rẩy dữ dội.

Cái giường sắt cũ kỹ phát ra tiếng kêu ken két vì thân thể cô đang run lên không kiểm soát.

“ Bác sĩ, cô ấy bị làm sao thế?” – Triệu Quốc Phong cuống lên, định vươn tay nhưng lại rụt về.

Bác sĩ kiểm tra mắt cô, chiếu đèn, vén tóc xem sắc mặt, mở miệng cô kiểm tra lưỡi, rồi cuối cùng áp ống nghe lên ngực cô.

“Không sao đâu. Cơ thể hoàn toàn bình thường.” – bác sĩ nói.

“Có lẽ là do quá kích động nên mới run dữ dội thế thôi.”

Bà tháo ống nghe xuống, treo lại vào cổ, đầu còn lại nhét vào túi blouse trắng.

Cô gái này… chuyện của cô sáng nay lan khắp xưởng rồi. Thật đáng thương. Không ngờ lại có thể từ quỷ môn quan quay về.

Tô Nhược Bạch cố gắng khống chế bản thân.

Không được giết người! Đây là thời bình! Không thể giết người!

Người ta là bác sĩ tới chữa bệnh, cô không thể lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Nhờ khả năng tự kiểm soát mạnh mẽ, cơ thể đang run cầm cập của cô cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại.

“Bác sĩ! Cô ấy ổn rồi!” – Triệu Quốc Phong vui mừng hô lên, túm lấy tay áo bác sĩ.

“Thấy rồi, thấy rồi! Tôi đã bảo không sao mà.” – bác sĩ gỡ tay áo ra, lẩm bẩm: “Thật là, đúng là đồ con nít non nớt, hấp tấp bộp chộp…”

Nói nhỏ quá nên chẳng ai nghe thấy.

Tô Nhược Bạch cuối cùng cũng mở mắt ra.

Cạnh giường có hai người – một thanh niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, đầu húi cua, mặc quân phục xanh, trông rất sáng sủa. Và một nữ bác sĩ khoảng hơn bốn mươi, tóc ngắn.

Áo blouse trắng khoác ngoài một chiếc sơmi sợi tổng hợp – giá khoảng 18 đồng một cái.

Dưới chân là một đôi giày da dê con – 16 đồng 9 một đôi.

Người phụ nữ này… có khi nào sẽ là mục tiêu của mình không nhỉ?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play