Chương 2: Lại một lần tương phùng
Bờ vai cọ trên mặt đất, đôi chân mạnh mẽ kìm chặt hai bên hông y, ép y không thể nhúc nhích.
Giang Hạnh Chi sững người trong thoáng chốc, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, quay đầu dùng vai húc mạnh về phía kẻ kia. Rầm! Tứ chi chạm nhau phát ra tiếng trầm nặng, linh lực bùng nổ nhưng lại như va phải bức tường vô hình.
Y thoáng rùng mình
Tu vi của đối phương tuyệt không kém hơn y, cũng là Đại Thừa đỉnh phong!
Linh lực va chạm khiến cát bay đá chạy, cây cối quanh đó gãy đổ.
Hai người tay kìm tay, vai ghì ngực. Giang Hạnh Chi vừa nhấc gối muốn đá thì đã bị ép chặt xuống, đầu gối bị kẹp cứng giữa đôi chân rắn chắc, bật ra một tiếng rên khẽ: “A!”
Sau một hồi giằng co, y bị đè ngửa xuống đất. Nam nhân kia vẫn chưa buông tay, ngược lại thuận thế kéo mạnh, giam chặt y vào trước ngực.
Giang Hạnh Chi thở gấp, giọng nghẹn lại: “Ngươi.”
Lời chưa dứt, thân hình phía trên bất ngờ cúi xuống, cằm đặt lên vai y, tim đập thình thịch.
Bàn tay đang giữ chặt dường như khẽ run. Hơi thở nóng rực phả bên tai, nhịp tim trầm ổn truyền qua lồng ngực dán sát vào y. Sau gáy như có gì mơ hồ lướt qua, mang theo run rẩy rất nhẹ.
Giữa chân mày Giang Hạnh Chi giật giật: “Các hạ.”
Không gian xung quanh lặng ngắt, chỉ còn tiếng gió núi xào xạc lướt qua thảm cỏ.
Một lúc lâu sau, nam nhân mới khẽ “A” một tiếng, rồi cố chấp hỏi: “Ngươi định đi đâu?”
“Đến nơi mà người dân cần nhất.”
Giang Hạnh Chi vừa dứt lời, bầu không khí liền rơi vào một khoảng trầm mặc kỳ lạ.
Y nhân cơ hội cựa quậy, bàn tay thoáng lướt qua lòng bàn tay đối phương.
Bàn tay kia thô ráp, to rộng, nhiệt độ lại cao hơn y rất nhiều. Chỉ một cái chạm thoáng qua, cả hai đều thoáng sửng sốt vì nhiệt độ đối phương.
Bàn tay giữ chặt y càng siết lại: “Sao lạnh thế này?”
Nửa khuôn mặt Giang Hạnh Chi còn dán sát, khẽ cười nhạt: “Chẳng lẽ các hạ không nhìn xem bản thân còn làm việc lạnh đến mức nào ư?”
“…”
Đôi bàn tay to lớn buông ra, nam nhân kia ngồi thẳng dậy.
Khoảng cách kéo ra, rốt cuộc Giang Hạnh Chi cũng nhìn rõ dung mạo kẻ trước mặt, hàng lông mày sắc bén, đôi mắt sâu như ngọc trầm, mái tóc đen rũ vài sợi ngang trán, gương mặt tuấn mỹ mà mang theo khí thế áp bức kinh người.
Trên người khoác áo bào tối màu, thân hình cao lớn vạm vỡ, vai rộng eo hẹp, đường nét mạnh mẽ.
Dẫu Giang Hạnh Chi đã từng gặp qua vô số người trong mấy trăm năm, nhưng yvẫn thoáng kinh diễm trước dung nhan này.
Chỉ tiếc là một kẻ biến thái.
Người kia cau mày, lại nắm lấy cổ tay y, ngón cái khẽ vuốt qua làn da lạnh lẽo. Hàng mi dài che giấu ánh mắt phức tạp, tựa như quá mức bận tâm đến sự lạnh giá của thân thể y.
“Sao lại thế này?”
Gương mặt nghiêm túc kia hoàn toàn không giống kẻ vừa mới tập kích y, trái lại lại như một lang trung từ bi lo lắng cho bệnh nhân.
Giang Hạnh Chi im lặng một lát rồi rút tay về:“Bỏ qua chuyện này đi. Nhưng các hạ có thể cho ta biết, rốt cuộc các hạ có ý gì không?”
Khoảnh khắc lòng bàn tay trống rỗng, đầu ngón tay nam nhân khẽ run không dễ nhận ra. Đôi môi mỏng mấp máy, giọng khàn khàn vang lên: “Ta nhận nhầm người.”
Ánh mắt Giang Hạnh Chi nheo lại: “Thật sao?”
Nam nhân nhìn thẳng y, bình tĩnh đáp: “Thật.”
Thấy đối phương nhất quyết giữ nguyên cách nói này, Giang Hạnh Chi tạm thời chấp nhận. Y chỉ vào mặt mình, hỏi: “Người kia trông giống ta đến vậy sao?”
Cả hai vẫn ngồi sát như trước.
Chung Mính cúi mắt, thấy gương mặt kia gần trong gang tấc, làn da trắng nhợt như ngọc, đường nét tuấn tú, đáy mắt sâu lắng như hồ biếc u tĩnh.
Khóe mắt hơi cong, mang theo một tia giảo hoạt quen thuộc, giống hệt những lần đối đầu trong suốt mấy trăm năm qua.
Tất cả từng tan biến cùng sấm sét ầm ầm năm xưa, giờ đây đã lại trở về.
“Rất giống.”
Hắn chậm rãi mở lời, trong mắt tối đen không rõ cảm xúc.
Ánh nhìn kia khiến Giang Hạnh Chi rợn gai ốc, y cười mỉa: “Không lẽ là kẻ thù của ngươi?”
Đôi mắt ấy tựa như muốn nuốt chửng người.
“…” Chung Mính bỗng bật cười.
Nụ cười hé trên gương mặt sắc bén lại mang theo vẻ đẹp khiến tâm hồn run rẩy. Hắn nhìn thẳng Giang Hạnh Chi: “Đúng vậy. Huyết hải thâm thù.”
Nụ cười trên môi Giang Hạnh Chi chậm rãi cứng lại.
“… Có thể cảm nhận được.”
Luồng uy áp vừa rồi như muốn hủy thiên diệt địa, nếu không phải tu vi y đã đạt Đại Thừa đỉnh phong, e rằng đã sớm bị nghiền nát thành một đống thịt vụn. Không biết là ai dám trêu chọc một kẻ tàn nhẫn như vậy, thật khiến người ta vừa kinh vừa chờ mong tương lai.
Cũng may, người đó không phải y.
Giang Hạnh Chi đứng dậy, vỗ vỗ lớp bùn đất bám trên áo choàng, cười nhạt: “Nếu các hạ nhận nhầm, vậy thì cứ ân oán rõ ràng, oán trả oán, thù trả thù. Chúng ta nên coi như núi cao sông dài, đường ai nấy đi.”
Nói xong, y theo đường núi đi xuống. Nhưng mới bước được mấy bước, lại phát hiện nam nhân kia vẫn như bóng theo hình.
Giang Hạnh Chi ngoảnh đầu lại, giọng có chút bất đắc dĩ: “Ta chỉ trông giống kẻ thù của các hạ thôi. Vậy nên, các hạ không cần bám theo ta.”
“Tiện đường.”
“…”
Giang Hạnh Chi thở dài, vỗ vai hắn, thoái lui một bước nhường lối: “Ngươi đi trước đi. Ta rẽ sang đường khác.”
Nói rồi, chẳng đợi đối phương mở miệng, y đã xoay người hóa thành một luồng lưu quang, lao thẳng về phía chân trời.
Bên đường hoang vu chỉ còn lại một thân ảnh cô độc.
Chung Mính nhìn theo hướng Giang Hạnh Chi biến mất, khóe môi khẽ nhếch, song lại rất nhanh ép xuống, như chưa từng dao động.
Hắn cúi mắt, nhìn lòng bàn tay mình, nơi đó vẫn còn lưu lại chút hơi lạnh từ bàn tay kia.
Giang Hạnh Chi bay một mạch về phía thành trì, phía dưới trải dài là ngoại ô bát ngát.
Đang giữa đường, y bỗng cảm nhận được một luồng khí tức khác thường. Thân hình khẽ nghiêng, liền đáp xuống bụi rậm bên dưới.
Chỉ thoáng chốc sau, năm sáu luồng khí tức gấp gáp lao nhanh về phía này.
Người dẫn đầu toàn thân thương tích, phía sau bị bốn năm kẻ truy đuổi bám sát. Tu vi bọn chúng đều ở vào Trúc Cơ trung – hậu kỳ, tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã lọt vào tầm mắt Giang Hạnh Chi.
Qua kẽ lá rừng, y thấy một nam tử mặc áo vải xám ngắn, bụng bị thương nặng, máu loang lổ cả tấm áo thô. Hơi thở hắn dồn dập, gương mặt chật vật, song trong đáy mắt vẫn bừng cháy khát vọng sống mãnh liệt.
Phía sau, kẻ truy sát quát vang: “Tru Nghiêm! Ngươi đã trái môn quy, chỉ còn con đường chết!”
“Đừng phí công! Giữa rừng núi hoang vắng này, trừ phi thần tiên hạ phàm, bằng không chẳng ai cứu được ngươi đâu!”
Khoảng cách rút ngắn dần, sắc mặt Tru Nghiêm cũng dần hiện nét tuyệt vọng.
Đúng vào lúc ấy, gió núi bỗng nổi lên ào ạt. Rầm!
Đám truy binh trước mặt bất ngờ đâm sầm vào một bức tường vô hình, bị chặn đứng ngoài rìa, không thể tiến thêm nửa bước.