Chương 6: Có ngươi xuân tâm manh động?

Trong bụng Văn Cửu Uyên, đạo tinh khí kia chẳng rõ từ đâu sinh ra, lại dường như có linh trí, thậm chí đang dần hình thành ý thức độc lập.

Tuy đạo linh trí ấy ban đầu luôn lựa thời điểm không thích hợp để hấp thu ma khí trong người y, nhưng mỗi khi phát hiện tình thế bất ổn, nó cũng biết thu mình, không gây trở ngại lúc y giao chiến. Xem ra, còn rất biết thức thời.

Văn Cửu Uyên hiểu rõ, chuyện này Hạ Thư Từ không hề cố ý. Có khả năng đạo tinh khí như có linh trí kia vốn chẳng hề mang lòng cảm kích, nhưng chuyện này y chịu khổ, y mang độc, lại là hắn làm, không nhân cơ hội này tìm Hạ Thư Từ đòi một lời giải thích, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn?

Ban đầu Hạ Thư Từ chỉ thấy nghi hoặc, nhưng ngay sau đó như bị sét đánh giữa trời quang, sắc mặt tái nhợt của thiếu niên tuấn lãng bỗng chốc đỏ bừng, biểu cảm vừa hoảng hốt lại trống rỗng: “?!”

Ánh mắt Văn Cửu Uyên như một lưỡi đao sắc bén, thẳng tắp đâm về phía hắn, môi khẽ nhếch, ý cười chẳng đến đáy mắt: “Sao thế? Ngươi muốn quỵt nợ à?”

Hạ Thư Từ quýnh lên, miệng lưỡi lắp bắp một hồi cuối cùng cũng bật thốt: “Đương nhiên không có!”

Hỏng rồi! Không kịp rửa sạch, hại người ta sinh bệnh, chịu bao nhiêu khổ sở!

Hắn lập tức quỳ xuống: “Xin lỗi!”

“… Ta không trốn tránh trách nhiệm! Ta sẽ chịu trách nhiệm. Ngươi bị thương là thật, ta sai, ta sẽ tự nghĩ cách đền bù.”

Thực ra hôm đó Hạ Thư Từ cũng từng nói rồi. Nhưng khi y nghe xong, chỉ tiện miệng buông một câu: muốn giải độc, tất phải giao hoan dẫn độc ra mới được.

Hạ Thư Từ khi ấy cũng không dị nghị gì.

Dù người trúng độc không phải hắn, hắn cũng không rõ độc ấy bao giờ mới giải hết, cũng chẳng biết cần phải làm đến mức nào mới hoàn toàn hóa giải được thứ độc này.

Ban đầu hai người còn có thể thay đổi tư thế, về sau Văn Cửu Uyên thấy hắn chẳng còn chút khí lực, bèn đè hắn xuống dưới.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, ý thức Hạ Thư Từ mơ hồ không rõ, lúc tỉnh dậy thì Văn Cửu Uyên đã sớm rời đi, còn đưa hắn về khách điếm. Hắn thậm chí chẳng có cơ hội giúp y rửa sạch.

Phỏng chừng chính Văn Cửu Uyên cũng không ngờ tới, bản thân chưa từng để tâm chuyện này, nên mới dẫn đến kết cục hiện tại.

Hạ Thư Từ không phải kiểu người thích đùn đẩy trách nhiệm. Tuy sự việc xảy ra có nguyên nhân, nhưng suy cho cùng vẫn là do hắn chưa suy xét thấu đáo. Trên thực tế, chuyện đã khiến người ta thật sự khó xử.

Hạ Thư Từ suýt nữa nhảy dựng lên. Hắn vừa nãy còn vênh váo tự đắc, cái đuôi kiêu ngạo như muốn dựng thẳng trời cao giờ phút này đã cụp xuống, rũ rượi run rẩy. Hắn hoảng loạn hỏi:

“Ta… ta thật sự xin lỗi! Ngươi giờ còn khó chịu không?”

Văn Cửu Uyên đáp:

“Vẫn còn âm ỉ đau.”

Hạ Thư Từ gần như muốn đập đầu tạ lỗi tại chỗ, mắt đỏ hoe:

“Xin lỗi ngươi! Chờ chúng ta ra ngoài, ta lập tức đưa ngươi đi tìm y sư!”

Khi hai người quay trở về, mọi người nhìn thấy Hạ Thư Từ người vừa nãy còn nổi đóa, xù lông giờ lại cụp tai cụp đuôi bám bên cạnh Văn Cửu Uyên không rời nửa bước. Ánh mắt ai nấy đều lấp lánh sự tò mò mãnh liệt, dường như muốn dán cả người lên họ, lòng hiếu kỳ nhộn nhạo không thôi.

Tiêu Kỳ còn trợn tròn mắt há hốc mồm.

Vị sư đệ luôn làm việc ngang ngược, miệng lưỡi trơn tru của hắn từ bao giờ lại ngoan ngoãn như thế?

Từ lúc biết mình khiến người ta chịu khổ, thái độ kiêu căng bất kham của Hạ Thư Từ liền xẹp xuống hẳn. Hắn đưa Văn Cửu Uyên quay lại chỗ ngồi ban nãy, sau đó nhẹ ho một tiếng:

“Chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi rời đi, nơi này không nên ở lâu.”

Tiêu Kỳ làm mặt quỷ với sư đệ, nhưng Hạ Thư Từ đã quyết tâm không nhắc đến chuyện kia, ra vẻ chẳng hiểu gì hết.

Văn Cửu Uyên nhìn hai người kia mắt đi mày lại, chẳng hiểu sao lại nhớ tới câu Hạ Thư Từ vừa nói khi nãy: “Ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Y là một đại ma đầu, từ khi nào cần người khác tới chịu trách nhiệm cho mình chứ?

Nhưng rõ ràng một khắc trước còn thân mật nói lời ngọt ngào, vậy mà một khắc sau đã quay sang liếc mắt đưa tình với người khác. Văn Cửu Uyên không phải không khó chịu, mà là… rất khó chịu.

Y lạnh giọng cắt ngang:

“Tấm mộc bài kia đâu?”

Hạ Thư Từ theo bản năng sờ ngực áo, nhưng lại chẳng thấy gì.

… Đúng rồi, mộc bài!

Hạ Thư Từ lập tức nhớ ra điều gì đó. Vừa định chạy về phía huyệt động thì nhớ tới bên trong vẫn còn quái vật sinh tử chưa rõ, thế là bước chân cứng lại giữa không trung.

Hắn quay đầu, ánh mắt đáng thương ngập tràn cầu cứu nhìn về phía sư huynh.

Tiêu Kỳ khoanh tay, nhướng mày đầy giễu cợt:

“Giờ mới nhớ tới sư huynh tốt của ngươi à?”

Vừa rồi bị tát đến ngã lăn ra đất, sao lúc đó không thấy ngươi bật dậy?

Hạ Thư Từ nhắm mắt đưa mặt ra, vẻ mặt nhận tội đầy thành khẩn:

“Sư huynh, người cứ đánh đi. Đệ cầu xin huynh đấy, sư huynh.”

Thực ra cái tát ban nãy lực đạo không lớn, Hạ Thư Từ cũng chẳng đến nỗi vô pháp vô thiên như vậy, Tiêu Kỳ vốn đã ngứa tay từ lâu, giờ có lý do chính đáng thì không tranh thủ cho hả giận, lại thấy không thoải mái trong lòng.

Văn Cửu Uyên liếc mắt nhìn Hạ Thư Từ đang làm nũng trước mặt sư huynh, không nói gì.

Hạ Thư Từ bịt mũi kéo sư huynh dạo quanh trong động, con ma vật kia đã hóa thành một vũng bầy nhầy, máu mủ thịt vụn văng tung tóe khắp nơi, còn mộc bài thì lại lặng yên nằm trên một chỗ đất sạch sẽ.

Những mảnh thịt nát kia như có sinh mệnh, cứ như cố ý né mộc bài mà trôi đi, chẳng hề dính vào.

Hạ Thư Từ vội vàng nhặt mộc bài lên rồi xoay người rời khỏi.

Chỉ cần nán lại thêm một khắc, hắn cảm giác phổi mình sẽ nổ tung mất.

Cảm giác ghê tởm vừa bị hắn ép xuống giờ bị gợi lại bởi cả thị giác lẫn khứu giác, như sóng lớn tràn về ào ạt. Vừa mới bước ra khỏi huyệt động không bao lâu, hắn liền miễn cưỡng xoay người tránh mặt mọi người, “vinh quang” mà nôn ra toàn bộ.

Cơn sợ hãi và ghê tởm bị đè nén cuối cùng cũng bùng nổ sau một hồi may mắn thoát nạn. Giờ đây, chỉ cần ngửi thấy một tia mùi máu tanh, Hạ Thư Từ cũng đủ choáng váng đến trời đất quay cuồng.

Văn Cửu Uyên nhíu chặt chân mày.

Hạ Thư Từ nôn đến mức người mềm nhũn, cả người như mất hết sức lực, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nước mắt sinh lý trào ra, đôi mắt đỏ hoe như thể bị ai khi dễ.

Ngay lúc ấy, có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng hắn. Một dòng linh khí ấm áp truyền từ lòng bàn tay kia vào cơ thể hắn, nhanh chóng xoa dịu cơn co thắt trong dạ dày.

Hắn hơi dịu lại, giọng khản đặc nói nhỏ:

“Cảm ơn…”

Lời còn chưa dứt, hắn đã moi trong lòng ngực ra được một chiếc nhẫn đen dính đầy thịt vụn, chính là chiếc nhẫn Hắc Tinh.

Hạ Thư Từ: “…”

Sắc mặt hắn lại trắng nhợt, không nói hai lời liền đẩy Văn Cửu Uyên ra.

Nôn tiếp.

Đến khi phun sạch cả ruột gan, hắn chỉ còn nửa cái mạng, phẫn nộ mà ném chiếc nhẫn kia xuống suối.

Nhẫn bị nước cuốn đi, nhưng chẳng bao lâu sau lại nổi lềnh bềnh quay trở lại, lẳng lặng nằm trước mặt hắn.

Dấu vết ghê tởm trên nhẫn đã được dòng nước rửa sạch hơn phân nửa, nhìn đã không đến nỗi buồn nôn. Hắn liền lặp lại động tác kia, cho đến khi chiếc nhẫn bị dòng suối cuốn rửa hoàn toàn sạch sẽ.

Văn Cửu Uyên đứng một bên giúp hắn thuận khí, ánh mắt lại dừng ở chiếc nhẫn trữ vật ấy.

Y liếc nhìn gương mặt đầy ghét bỏ của Hạ Thư Từ, đột nhiên hỏi:

“Ngươi không thích à?”

Câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi, Hạ Thư Từ còn đang dựa vào tảng đá nghỉ ngơi, nghe vậy ngẩng đầu:

“Cái gì cơ?”

Y chỉ vào chiếc Hắc Tinh nhẫn.

Hạ Thư Từ khó hiểu:

“Thích… cái này sao? Ta cũng không rõ là ai ném nó trước cửa động phủ, bên trong còn dính một cái nguyền rủa, ta đã tìm đủ mọi cách mà cũng không thoát ra được.”

Tuy nói Hắc Tinh nhẫn này sẽ không gây tổn thương cho hắn, vừa rồi còn cứu hắn một mạng, nhưng loại vật phẩm khó hiểu thế này, dù thế nào cũng khiến người khác bất an.

Chỉ nhìn dòng chữ khắc trên đó thôi đã thấy bất ổn, rõ ràng là vật không rõ lai lịch. Muốn vứt cũng vứt không được, còn sợ tiềm ẩn tai họa gì nữa.

Văn Cửu Uyên im lặng.

Hạ Thư Từ vẫn luôn lo sợ đây là vật bị nguyền rủa hay có mưu mô hại người, nên chưa từng mở ra.

Suy nghĩ không sai biệt lắm, hắn uống mấy viên đan dược sư huynh đưa, khôi phục được phần nào thể lực, bèn chống người dậy, nói:

“Trời cũng không còn sớm, chúng ta về nghỉ ngơi trước thôi.”

Lăn lộn cả một chuyến, Hạ Thư Từ suýt nữa quên mất mục đích ban đầu khi bọn họ đến đây.

Nhiệm vụ lần này là tiêu trừ một con yêu thú phát cuồng vì bị ma khí lây nhiễm. Tuy hai người họ vừa tới đã đụng phải đám ma tộc không rõ hình dạng kia, nhưng việc này cũng đồng nghĩa với một thông tin quan trọng, yêu thú phát cuồng kia rất có thể là do khối nhục đoàn gây ra.

Giờ nguy hiểm lớn nhất đã được giải trừ, bọn họ cũng không thể tay trắng mà quay về. Nhưng trước đó còn một việc quan trọng hơn là hắn cần sắp xếp ổn thỏa cho Văn Cửu Uyên.

Cả sư huynh lẫn Văn Cửu Uyên đều không có ý kiến gì, ba người chia tay nhóm tu sĩ còn lại, đến thành trấn gần đó tìm một khách điếm để nghỉ chân.

Đến chạng vạng, khách điếm gần như đã kín chỗ, tiểu nhị dẫn họ vào trong:

“Chỉ còn hai gian phòng thôi ạ.”

Hạ Thư Từ lập tức móc ra linh thạch, dứt khoát nói:

“Chúng ta lấy hết.”

Việc sắp xếp phòng cũng không cần suy nghĩ nhiều, Hạ Thư Từ quay sang nói với Văn Cửu Uyên:

“Ta ở chung với sư huynh một gian, còn lại để ngươi nghỉ. Nếu có chuyện gì, cứ gọi ta.”

Văn Cửu Uyên liếc hắn một cái, ánh mắt cụp xuống, giọng thản nhiên:

“Ừ.”

Hạ Thư Từ nhỏ giọng hỏi:

“Lâu vậy rồi, còn chưa biết tên ngươi là gì. Ta gọi là Hạ Thư Từ. Vị này là đồng môn sư huynh của ta, tên Tiêu Kỳ.”

“Văn Cửu Uyên.” Y đáp.

“Ngươi tích cốc sao? Có muốn ăn chút gì không?”

“… Được.”

Hạ Thư Từ hỏi thêm vài câu về ăn uống kiêng kỵ, sau đó đi tìm tiểu nhị gọi cơm chiều, dặn mang lên phòng. Xong xuôi mới ra ngoài tìm y tu.

Khách điếm này nằm trong thành, lại gần y quán, nên tìm y tu rất thuận tiện. Chỉ mất nửa nén hương, hắn đã đưa một y tu đệ tử tới trước mặt Văn Cửu Uyên.

Văn Cửu Uyên vẫn mặc bộ y phục đen lẫn vào bóng đêm, vóc dáng cao, vai rộng thẳng, ngũ quan sắc nét mà diễm lệ, chỉ là trên người luôn toát ra một loại khí chất xa cách, khó mà đến gần.

Có lẽ vì hai người đã từng vượt qua giới hạn, Hạ Thư Từ cũng không thấy ngại ngùng, đưa y tu vào phòng:

“Cửu Uyên?”

Văn Cửu Uyên hơi ngẩn ra một chút, mới nhận ra đang gọi y, bèn đứng dậy mở cửa, tránh sang một bên. Thấy y tu đệ tử xách theo hòm thuốc đi vào, y lặng lẽ vươn tay ra.

Ánh mắt y lơ đãng, bỗng khẽ hỏi:

“Ngươi với sư huynh quan hệ tốt như vậy, thường ngày vẫn luôn ở chung à?”

Hạ Thư Từ nhìn sắc mặt tái nhợt của y, lại thấy vẻ nghiêm trọng trong ánh mắt y tu đệ tử, trong lòng chợt cảm thấy bất an, theo bản năng đáp:

“Cũng chỉ là quan hệ tốt thôi, cũng không đến mức ăn chung ở chung. Hôm nay là ngoài ý muốn, chỉ còn hai phòng, ta thấy mình ngủ chung với sư huynh vẫn ổn, còn ngươi thì có phòng riêng sẽ thoải mái hơn.”

Không biết câu này chạm đúng tâm tư chỗ nào của Văn Cửu Uyên, mà y hơi giãn mày, tư thái cũng thoáng thả lỏng hơn.

Y tu đệ tử bắt mạch xong, sắc mặt nghiêm trọng nói:

“Vị đạo hữu này mạch tượng hỗn loạn, hơi thở đứt quãng, là biểu hiện của tình trạng khí huyết bị hao tổn nghiêm trọng. Trong cơ thể huyết khí gần như cạn kiệt. Có từng dùng qua thứ gì không nên dùng, dẫn đến tình trạng tiêu hao như vậy không?”

Văn Cửu Uyên đáp:

“Ừ. Vì để giải độc nên ta đã dùng không ít thuốc giải, không nôn ra được, không ngờ lại nghiêm trọng thế này.”

Hạ Thư Từ: “…”

Hạ Thư Từ vừa lo vừa thẹn, hận không thể rèn sắt thành thép, dưới bàn khẽ cấu Văn Cửu Uyên một cái. Không ngờ lại bị Văn Cửu Uyên nắm lấy cổ tay, kéo xuống.

Hạ Thư Từ tức giận, trừng mắt nhìn y, ánh mắt đầy sát khí, nhưng sắc mặt Văn Cửu Uyên vẫn bình thản.

Vị y tu lên tiếng:

“Thuốc nào cũng có ba phần độc, đạo hữu chớ tùy tiện dùng dược vật. Thân thể người này hiện tại không được lạc quan, cần phải tĩnh dưỡng.”

Hạ Thư Từ gật đầu: “Được.”

Y tu lại dặn dò thêm vài câu về tình trạng của Văn Cửu Uyên. Hạ Thư Từ nghe mà chỉ hiểu được đôi chút, chỉ biết là bệnh tình của Văn Cửu Uyên thực sự nghiêm trọng. Vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ, vậy mà dần dần kéo thành thế này.

Hắn gạt chuyện vừa rồi sang một bên, áy náy cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Nếu ngươi thấy khó chịu thì cứ gọi ta. Ta vẫn ở đây.”

Văn Cửu Uyên giữ lấy bàn tay ấm áp kia, theo bản năng nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay thon mảnh của Hạ Thư Từ:

“Được.”

Động tác này quá mức ám muội, Hạ Thư Từ giật mình, theo bản năng rút tay về.

Văn Cửu Uyên lúc này mới sực tỉnh, lễ độ cười nhẹ, ôn hòa nói:

“Xin thứ lỗi. Vừa rồi đang nghĩ chuyện nên thất thần, vô ý mạo phạm.”

Hạ Thư Từ lập tức nguôi giận. Hắn tin là thật, vung tay tỏ vẻ hào sảng:

“Chuyện nhỏ thôi.”

Văn Cửu Uyên khẽ mỉm cười.

Y cầm lấy vài thang thuốc mà y tu để lại, khẽ ho một tiếng:

“Ngươi có thể giúp ta mượn nhà bếp một chút không? Ta muốn sắc thuốc.”

“…”

Hạ Thư Từ vừa nghe thấy y ho, hận không thể nhảy lên bóp cổ chính mình, lập tức giật lấy phương thuốc trong tay Văn Cửu Uyên:

“Còn cậy mạnh cái gì chứ.”

Một người còn khỏe mạnh như hắn còn ở đây, sao có thể để một người đang bệnh như Văn Cửu Uyên đi sắc thuốc?

Văn Cửu Uyên khẽ cười:

“Ngươi đối với ai cũng như vậy sao?”

“Nói gì vậy,” Hạ Thư Từ đáp, “Ngươi là ngoại lệ.”

Văn Cửu Uyên cũng không vạch trần, rằng “ngoại lệ” ở chỗ nào, dù sao trong lòng hai người cũng hiểu rõ cả rồi. Y đưa tay che miệng, lại ho vài tiếng, sắc mặt vẫn tái nhợt như người thiếu sinh khí, bệnh trạng càng hiện rõ, khiến y trông có phần yếu ớt:

“Đa tạ.”

Hạ Thư Từ nhịn không được lo lắng:

“Sao ta thấy bệnh của ngươi hình như đột nhiên nặng thêm vậy? Hay là chúng ta quay về trong đêm đi, ta đến tông môn mời người chữa trị cho ngươi.”

Văn Cửu Uyên nhìn hắn một cái, thấy giữa mắt hắn hình như có chút quầng thâm, nghĩ đến mấy ngày nay đối phương lo lắng đến mất ăn mất ngủ, vì thế khẽ lắc đầu:

“Không cần đâu. Chỉ cần uống hết mấy thang thuốc này, hẳn là sẽ thấy hiệu quả.”

Hạ Thư Từ mang theo một bụng lo lắng rời đi sắc thuốc.

Đến giờ cơm chiều, sau khi tiểu nhị hỏi qua ý kiến của bọn họ, liền đem đồ ăn bày lên bàn, mời ba người xuống lầu dùng bữa.

Hạ Thư Từ tiếp đón sư huynh cùng Văn Cửu Uyên ngồi xuống, việc múc cơm chia đồ ăn thuận tay liền làm.

Trải qua một phen sinh tử nơi quỷ môn quan, Hạ Thư Từ rốt cuộc không còn keo kiệt, tâm niệm cũng thay đổi. Hắn nghĩ thông suốt rồi, sống lại một đời, thứ quan trọng nhất chính là mạng sống, đã sống thì phải hưởng phúc, hắn cực khổ kiếm linh thạch đến nay chưa dùng, nếu ở cái tu tiên giới nguy cơ tứ phía này mà đột nhiên bỏ mạng, chẳng phải tiện nghi cho kẻ khác?

Cho nên Hạ Thư Từ gọi món vô cùng phong phú, lại còn để tâm đến người đang bị thương, riêng chọn mấy món thanh đạm đặt hết về phía Văn Cửu Uyên.

Không mang theo chút tư tâm nào, nhưng Văn Cửu Uyên tựa hồ đối với tất cả đồ ăn đều không quá mặn mà, chỉ là vì tình thế mà gắp lấy vài đũa tượng trưng.

Hạ Thư Từ cùng Tiêu Kỳ lại ăn uống rất hăng say. Hai người bọn họ chưa từng tích cốc, hiện tại còn đang ở giai đoạn vô cùng hưởng thụ mỹ thực, gió cuốn mây tan, chẳng khác nào châu chấu quá cảnh.

Hạ Thư Từ vừa ăn vừa không quên chú ý động tĩnh của Văn Cửu Uyên, thấy y đối với món thịt gà xào củ tỏi kia gắp thêm mấy đũa, liền dùng khuỷu tay huých nhẹ Tiêu Kỳ:

“Sư huynh, huynh ăn thịt gà sao?”

Tiêu Kỳ nghi hoặc liếc hắn một cái:

“Ta không ăn. Ngươi không phải biết rồi sao? Sao tự nhiên hỏi vậy?”

Nhận được câu trả lời, Hạ Thư Từ an tâm, trước hết vờ vịt múc cho sư huynh hai muỗng đậu hũ chiên thơm phức:

“Sư huynh, vậy nếm thử cái này, rất ngon.”

Sau đó liền cầm đũa gắp mấy miếng thịt đùi gà mềm mịn bỏ vào bát của Văn Cửu Uyên:

“Món này nêm nếm không quá đậm, mùi vị cũng không tệ, người đang dưỡng thương ăn là vừa vặn, ngươi nếm thử chút đi, ăn không hết cũng không sao.”

Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt của Văn Cửu Uyên cùng Tiêu Kỳ đồng loạt nhìn về phía hắn.

Hạ Thư Từ vội vàng ho khan vài tiếng che giấu sự bối rối.

Làm sao vậy? Nhìn hắn như vậy làm gì? Chẳng lẽ chưa từng thấy ai chia thức ăn bao giờ?

Tiêu Kỳ buông đũa, hiếm khi mở miệng trêu ghẹo:

“Ngươi xuân tâm manh động?”

Hạ Thư Từ dưới bàn liền giẫm mạnh một cái lên chân sư huynh:

“Chính huynh một lòng muốn theo đuổi sư tỷ, giờ nhìn ai cũng thấy là xuân tâm manh động, động động động cái đầu huynh ấy! Ta không có giúp huynh dàn xếp sư tỷ!”

Tiêu Kỳ cả kinh, suýt nữa muốn bịt miệng hắn, nhưng Hạ Thư Từ chẳng buồn chơi cùng huynh ấy nữa, cũng không dám đối diện ánh mắt của Văn Cửu Uyên, liền mượn cớ “nhìn xem bếp có cháy không”, nhanh chóng chuồn đi.

Trên bàn chỉ còn lại Văn Cửu Uyên cùng Tiêu Kỳ, hai người mặt đối mặt.

Tiêu Kỳ gãi đầu, ho nhẹ một tiếng:

“…Chê cười rồi. Ta chỉ nói giỡn thôi. Sư đệ ta vốn như vậy, tâm tư nông cạn, giấu không được, hắn có khi chỉ là thật lòng cảm thấy thích ngươi một chút, không mang theo ác ý. Ngươi đừng để trong lòng.”

Đại ma sống nhiều năm trong Ma Vực, chưa từng tiếp xúc qua tập tục ẩm thực của nhân tộc, lúc này thản nhiên mà ăn mấy món Hạ Thư Từ gắp cho y, ý cười nhẹ nhàng:

“Sao lại để tâm?”

Ai mà có thể trách một tiểu gia hỏa thẳng thắn như vậy chứ?

Tiêu Kỳ:

“Ta ăn no rồi, đi gọi Hạ Thư Từ về.”

Văn Cửu Uyên gật đầu:

“Làm phiền.”

Y động tác tao nhã, từ trong đĩa của Hạ Thư Từ gắp thêm mấy hạt bắp.

Lúc này, Hạ Thư Từ đang canh chừng nồi lẩu, bị hơi nóng hun đến đỏ mặt, không phát hiện trong nhẫn trữ vật trên tay hắn khẽ lóe một tia sáng mờ mịt.

Ngay sau đó, trong lòng bàn tay Văn Cửu Uyên liền xuất hiện một bình sứ nhỏ chứa đan dược màu trắng.

Tiêu Kỳ và Hạ Thư Từ không có mặt, người bên cạnh cũng không nhận ra điều gì bất thường, chỉ xem như không thấy hành động của y.

Văn Cửu Uyên khẽ mở nắp bình, đổ mấy viên đan dược ra, rồi nhìn từng viên đan hòa tan vào trong món ăn.

Mãi cho đến khi Hạ Thư Từ mang tâm tư hỗn loạn quay lại, lơ đãng nhìn thấy đĩa thức ăn trước mặt Văn Cửu Uyên, nhất thời giật mình như trúng tà, suýt nữa khiến cả mâm thức ăn rớt xuống đất.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play