Chương 4: Giả bộ thế nào, ánh mắt vẫn sẽ bán đứng hắn
Văn Cửu Uyên những ngày gần đây đã thu thập không ít ma vật gây loạn ở Thiên Huyền Vực, tâm trạng vì thế cũng tốt lên nhiều phần.
Loại ma tu có thể làm ra những chuyện dơ bẩn đến mức đó, y đếm trên đầu ngón tay cũng biết được vài tên. Khi trả thù, phương thức của y rất đặc biệt.
Tên già kia bị y đánh cho tán gia bại sản, mọi thủ đoạn tích góp bảo mệnh nửa đời người đều bị Văn Cửu Uyên hủy sạch, chết không biết bao nhiêu lần dưới tay y. Dù có sống lại, cái chết ấy cũng là chết đến tận hồn.
Ngay cả hồn phách, dù không tiêu tán hoàn toàn, thì e cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Chỉ là gần đây, mỗi lần giao đấu với người khác, ma khí trong cơ thể y vốn luôn lưu chuyển tự nhiên lại bất chợt nghẽn lại, hoặc đình trệ vô cớ trong khoảnh khắc.
Những lúc ấy, nếu đang quyết đấu với cao thủ, một khắc loạn nhịp này thường sẽ trở thành điểm chí mạng.
Chính vì nguyên nhân đó, gần đây Văn Cửu Uyên đã ăn không ít thương tích. Mấy vết đâm xuyên bụng vẫn chưa lành, nửa bên xương vai đến nay cũng còn đau âm ỉ.
Mấy hôm trước, khi y chém giết giữa núi thây biển máu, cảm giác lại trở nên trì độn, không thể phân tâm tìm hiểu nguyên nhân, vội vã vận công điều chỉnh nhưng vẫn không tìm ra lý do.
Dây chuyền ma khí rối loạn khiến y vô cùng bực bội. Những ngày này, đám ma tu không ai dám thở mạnh, sợ rằng chọc phải y sẽ bị coi là khiêu chiến, rước họa sát thân.
Nửa tháng trở lại đây, kẻ nào dám ra tay tranh giành địa vị trong Ma giới đều không toàn thây, chết thảm đến nỗi khiến cả đám ma tu từng thấy trăm trận máu tanh cũng phải run sợ.
Tuy có ý thị uy, giết gà dọa khỉ, nhưng thủ đoạn quá mức tàn nhẫn vẫn khiến người ta không rét mà run.
Cho đến khi Văn Cửu Uyên mệt mỏi, lười phát tiết bực bội vào đám người khác, y mới phát hiện có một dòng lực lượng mơ hồ trong bụng đang âm ỉ dao động, như đang chống đối y.
Thân thể của mình, Văn Cửu Uyên biết rất rõ.
Y mặt không biểu cảm, ban đầu còn tưởng mình vì tâm trạng tệ hại, dẫn đến nội tức rối loạn. Thế là lại tự mình tĩnh tâm điều khí, từng bước tra xét.
Rốt cuộc, trong bụng quả thật có một luồng khí hỗn tạp không rõ hình dạng, mang theo tinh khí của Hạ Thư Từ.
Thứ này không phải loại tích tụ thông thường, không thể áp xuống cũng không thể tiêu trừ. Phản ứng đầu tiên của Văn Cửu Uyên là dùng cách đơn giản và thô bạo phá hủy nó.
Nhưng khi y phát hiện trong đoàn khí kia cũng có dấu vết khí tức của chính mình, y liền hiểu rằng… sự tình đã phát triển theo hướng vô cùng vớ vẩn.
Nếu là cổ trùng hay lời nguyền ác độc nào đó, mượn cớ trừ độc để lén thâm nhập vào cơ thể y, thì tuyệt đối sẽ không mang theo khí tức của chính y. Cũng càng không thể diễn trò đáng thương hút lấy ma khí của y như thể cầu sinh.
Loại trừ hết mọi khả năng, chỉ còn lại một đáp án duy nhất.
Sắc mặt Văn Cửu Uyên chìm trong bóng tối, một tay chống cằm, dáng ngồi nhàn nhã nhưng không hề động đậy. Trong mắt lại dấy lên sát ý lạnh buốt.
Y không tin bản thân đã nhìn nhầm. Cũng không muốn tin mình thật sự bị người ta bày mưu mà không hay biết.
Nếu như tên đệ tử tu vi thấp kém kia thật sự là người do ai đó cố tình an bài…
Vậy thì y sẽ…
Sẽ…
Đôi mắt mang theo vẻ kinh ngạc ấy đột ngột hiện lên trong đầu Văn Cửu Uyên, hoàn toàn không hợp với sắc đỏ máu những ngày qua.
Văn Cửu Uyên vừa nhớ ra mình còn đem tín vật có hàm ý che chở tặng cho người nọ, liền giận đến mức bóp nát tay vịn bên cạnh.
Khối huyền tinh trong tay nổ tung, mảnh vụn bắn tung tóe rơi đầy đất.
______
Bọn họ đứng trước lối vào một khu rừng rậm. Bên trong tối om như mực, dù bầu trời đang rực rỡ nắng vàng, nhưng khi nhìn vào lại chẳng thấy gì, tầm nhìn mơ hồ như bị che phủ bởi màn sương đen. Đằng trước vài mét đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, không còn phân biệt được rõ cảnh vật nữa.
Từng trận âm phong gào thét thổi vào cửa rừng, Hạ Thư Từ lạnh sống lưng, không kìm được mà rùng mình một cái.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn đã nghĩ đến đủ thứ chuyện ma quỷ trong truyền thuyết, cả người cứng đờ tại chỗ. Bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm hoảng hốt không thôi.
Bầu không khí mơ hồ rùng rợn kia, cùng những hiện tượng như ma quỷ gây rối vô cớ, khiến Hạ Thư Từ lần đầu tiên chân thật cảm nhận được sự hiểm ác của thế giới tu tiên.
Tiêu Kỳ cũng nhận ra điều gì đó, sắc mặt khẽ biến.
Hắn không ngờ món đồ nguyền rủa nửa thực nửa hư kia lại thật sự dẫn đến âm hồn không tan. Không chần chừ thêm, hắn lập tức kéo Hạ Thư Từ lui lại:
“Trở về trước đã.”
Dù sao thì ở Bạch Sắc Tông, dẫu có chuyện gì xảy ra cũng còn các trưởng lão trấn giữ, ít nhất không đến mức mất mạng không kèn không trống.
Hạ Thư Từ mồ hôi lạnh túa ra đầy lưng, tất nhiên đồng ý không một chút do dự.
Không tới nửa nén hương, Tiêu Kỳ đã triệu hồi được bạch hạc đưa hai người rời khỏi rừng rậm, quay đầu bay về phía ngược lại với lối vào.
Dưới ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, khí lạnh âm u bám lấy người cuối cùng cũng tan đi phần nào, Hạ Thư Từ lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Hắn lẩm bẩm:
“Yêu tộc thích âm khí sao?… Chỗ này cũng quá âm rồi.”
Bình thường, Tiêu Kỳ vốn luôn thích bắt bẻ từng câu, lúc này lại khác hẳn, không buồn lên tiếng.
Hắn chăm chú nhìn phi kiếm đang bay vòng vòng ở lối ra, sắc mặt dần trầm xuống.
Cách một lối vào rừng, bầu trời bên ngoài vẫn xanh ngắt không mây. Nhưng phi kiếm vừa tới gần đó lập tức bị chặn lại, như gặp phải quỷ vực vô hình, không tài nào tiến vào vùng có ánh mặt trời.
Hai người đã rơi vào một cạm bẫy được bố trí từ trước. Giờ đây, muốn ra cũng không được.
Tiêu Kỳ bất ngờ kéo tay Hạ Thư Từ lôi đi.
Hạ Thư Từ kinh ngạc chạy theo, chẳng hiểu gì.
Hắn chỉ thấy sư huynh mặt mày nghiêm trọng, không nói lời nào mà cứ thế dắt hắn đi sâu vào rừng, đi mãi… Rồi trước mắt bỗng hiện ra một khu rừng nguyên sinh rậm rạp y hệt ban nãy.
Lối vào rộng lớn như cũ, tầm nhìn vẫn thấp, khắp khu rừng bị tử khí bao phủ, yên tĩnh đến mức không nghe nổi tiếng côn trùng kêu.
Hạ Thư Từ nhìn một hồi, càng nhìn càng thấy quen. Lặng im nửa ngày, cuối cùng cũng cố tỏ vẻ bình tĩnh mà mở miệng:
“Chúng ta… hình như từng tới chỗ này rồi?”
“Ừ, không sai đâu.” Tiêu Kỳ gật đầu, lau mồ hôi trên trán, còn thuận tiện hỏi:
“Ngươi có gì quý giá muốn mang theo không? Để ta nhờ huynh đệ thác mộng giúp, đốt cho ngươi hai cái lúc tiễn đưa.”
Hạ Thư Từ: “……”
Ha ha. Thôi rồi chúng ta tiêu đời thật rồi!
Sau khi thử phá trận lần thứ chín vẫn bị dẫn trở lại chỗ cũ, Hạ Thư Từ tuyệt vọng ngồi xổm ở góc rừng, cách xa lối vào nhất.
Hắn thà chịu đói chịu rét mà chết dần ở mép trận pháp như thế này, cũng quyết không tự mình bước vào mà tìm cái chết!
Tiêu Kỳ ngồi bên cạnh hắn, rất lạc quan bình tĩnh bắt đầu viết di thư, còn quay sang hỏi Hạ Thư Từ có muốn viết một tờ không.
Hạ Thư Từ uể oải nói: “Chúng ta đến cả thi thể có khi cũng chẳng giữ được ấy chứ. Chỗ này nhìn phát là biết sẽ bị ăn thịt rồi, còn viết di thư làm gì. Đến cả bị phân giải sinh học chắc còn không có tư cách nữa là.”
Tiêu Kỳ: “Sư huynh cảm thấy có người cố ý hại ngươi đấy. Hay ngươi cứ để lại một cái tên đi, nếu trong tông môn có thể điều tra ra, có khi còn có thể giúp ngươi báo thù.”
Bạch Sắc Tông sau khi công bố nhiệm vụ đều phải trải qua các bước xét duyệt, đánh giá xong rồi mới phát ra, chỉ khi đã xác định độ khó và tình huống có thể phát sinh mới được tiếp nhận. Một nhiệm vụ cấp độ Trúc Cơ sao có thể gặp phải tình huống khó khăn đến mức cận kề cái chết như thế này. Ngay cả Tiêu Kỳ, một tu sĩ Kim Đan kỳ, cũng hoàn toàn không có biện pháp gì với quỷ đánh tường kiểu này, sợ rằng thật sự gặp phải thứ gì đó chuyên để “câu cá”.
Hạ Thư Từ: “Không đi ra được thật hả? Mà kỳ thực… ta cũng không biết tên hắn là gì…”
Sư huynh liếc hắn một cái: “Đúng là có.”
Tình cảnh thế này rồi, còn quan tâm cái đó làm gì nữa!
Sợ cái gì đến cái đó, lối vào rừng đột nhiên yên lặng mà tràn ra một luồng ma khí, mục tiêu rõ ràng, trực tiếp lao thẳng về phía hai người.
Trong luồng ma khí ấy lẫn vào mùi tanh lạnh và ẩm ướt, còn xen lẫn cả khí huyết. Nhưng hơi thở của nó lại yếu đến lạ, sắc mặt Tiêu Kỳ lập tức thay đổi, đứng bật dậy chắn trước người Hạ Thư Từ.
Hạ Thư Từ kéo tay Tiêu Kỳ, không ngoái đầu mà cắm đầu chạy thục mạng.
Tiếc là, dù ma khí đó có yếu đi chăng nữa, thì hai người bọn họ cũng không thể chống đỡ nổi. Chỉ trong chớp mắt, luồng khí đó đã đuổi kịp, không chút do dự kéo cả hai vào sâu trong khu rừng tối đen.
Miệng hố đen kia giống như một cái miệng đầy máu đang há rộng, vươn xúc tu quấn lấy con mồi, lôi bọn họ vào trong bụng.
Khoảnh khắc đó, ý chí cầu sinh trong Hạ Thư Từ bùng nổ mạnh mẽ. Hắn giãy giụa hét lớn: “Khoan đã! Ngươi nhìn xem cái này là cái gì!”
Trong lòng hắn giấu một mảnh mộc bài đã cũ nát, Hạ Thư Từ cắn răng, đành phải đánh cược lần cuối.
Lỡ đâu đại mỹ nhân kia thật sự là đại lão ẩn giấu thì sao? Biết đâu hắn lại được cứu một mạng. Còn nếu không thì cũng chẳng sao, dù sao kéo dài được phút nào hay phút nấy.
Chủ nhân của luồng ma khí dường như khinh thường việc nghe con mồi giãy giụa trước khi chết. Hạ Thư Từ chỉ cảm thấy sau cổ truyền đến một cơn đau nhói, ngay sau đó trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất ý thức.
Ở sâu trong khu rừng, trong một hang động âm u, trong góc động rải rác đầy những “đồ ăn” bị bắt về có cái đã bị ăn hết, có cái đang ăn dở, có cái mới vừa bắt được.
Không khí nơi đây tràn ngập mùi tanh hôi nồng nặc.
Hai người mới bị bắt về không ngờ lại có một người là Kim Đan, thật sự là niềm vui ngoài dự đoán.
Một khối thịt lớn dịch chuyển bò về phía con mồi đang hôn mê. Nó không còn hình người, nhưng lại có tri giác, toàn thân là huyết nhục thối rữa cùng mạch máu đứt đoạn, miễn cưỡng dùng bộ xương để duy trì hình dáng người.
Nó trốn ở chốn sâu trong rừng rậm, sống sót suốt nhiều ngày vì sợ chết, để duy trì sinh mệnh đã ăn không biết bao nhiêu yêu thú. Để khôi phục nhanh hơn, nó còn dùng ma khí cảm nhiễm yêu thú, dụ dỗ các đệ tử chính phái đến điều tra rồi tóm gọn từng người.
Tuy đều chỉ là đệ tử cấp thấp, nhưng ít còn hơn không.
Thân thể từng là con người này từng gặp phải vết thương nghiêm trọng đến mức không tưởng, gần như bị băm nát thành thịt vụn, nhưng vẫn có thể sống sót nhờ tà thuật bảo mệnh.
Nó vươn ra vài xúc tu thối rữa, lắc lắc đống đồ ăn lộn xộn trên đất, nhấc lên tên Kim Đan kia, tham lam liếm một cái.
Chép chép miệng, thấy không nỡ ăn ngay, nó bèn đặt Tiêu Kỳ qua một bên.
Sau đó lại nhấc lấy Hạ Thư Từ tu vi chỉ Trúc Cơ kỳ, định ăn tên này trước.
Tuy tu vi của hắn không cao, nhưng lại có một mùi hương lạ lùng, khiến ma vật bất giác sinh nghi. Nó nhấc Hạ Thư Từ lên, đưa sát lại để ngửi.
Không sai được, trong cơ thể tiểu đệ tử Trúc Cơ kỳ này, thế mà lại có một luồng tinh khí thuần khiết đến mức kinh người. Tuy đã bị hấp thu mất ba bốn phần, nhưng phần còn lại vẫn dư sức sánh ngang với ba đệ tử Kim Đan kỳ cộng lại.
Nó sửng sốt chốc lát, sau đó mừng rỡ mà trợn trừng hai mắt.
Chỉ một mình Hạ Thư Từ thôi, cũng đủ để nó khôi phục thân thể huyết nhục mơ hồ!
Trên cổ Hạ Thư Từ vẫn còn vết thương đang rỉ máu, bản thân hắn thì hoàn toàn không hay biết mình đang bị nhấc lên trước cái miệng há rộng đầy máu tanh. Tấm mộc bài trong lòng ngực theo chuyển động cơ thể mà rơi ra, va xuống đất phát ra một tiếng “xoạch”.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tấm thẻ tre kia, ma vật toàn thân huyết nhục mơ hồ run lên dữ dội.
Đôi mắt vốn chẳng còn rõ ràng đột ngột trợn lớn đầy sợ hãi. Những mạch máu rách nát của nó dưới cơn kích động đến mức bắt đầu phun ra từng tia máu mủ thối rữa.
Nó gần như hét lên một tiếng rồi ném Hạ Thư Từ xuống đất.
Hạ Thư Từ rơi bịch xuống, trong lúc hôn mê còn rên khẽ một tiếng.
Nó từng có dã tâm đoạt vị, kết cục là bị người kia một đao chém thành ra người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ. Sau đó chật vật chạy trốn, sống lẩn trốn trong khu vực yêu thú sinh sống, hy vọng dưỡng thương khôi phục, chờ một ngày Đông Sơn tái khởi để quay về trả thù Văn Cửu Uyên.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lại đụng phải một kẻ mang theo tín vật của Văn Cửu Uyên!
Vận cứt chó gì thế này?
Văn Cửu Uyên, cái kẻ đại ma đầu tàn bạo, khát máu, giết người không chớp mắt kia, sao có thể có quan hệ sâu xa gì với một tiểu bạch kiểm đệ tử chỉ được cái mặt đẹp này cơ chứ?
Nỗi sợ từng bị truy sát đến ám ảnh in hằn vào bản năng, khiến nó không nghi ngờ gì việc Văn Cửu Uyên sẽ lập tức tìm tới đây. Chưa kịp ăn thịt con mồi, toàn bộ khối nhục mấp máy kia liền bắt đầu chui tọt xuống mặt đất, hòng bỏ trốn nhanh nhất có thể.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc nó sắp biến mất hoàn toàn khỏi hang động, bỗng nhận ra mình không thể động đậy.
Tiếng bước chân nhẹ mà trầm vang lên từ xa, từng bước từng bước đến gần.
Chủ nhân của tiếng bước chân này từng giẫm lên đầu nó trên lò luyện, để nó nghe rõ từng tiếng xương sọ của mình vỡ vụn.
Tất cả, chỉ vì nó từng dám dùng thủ đoạn bỉ ổi mưu đồ hạ độc Văn Cửu Uyên, kéo hắn khỏi vị trí cao cao tại thượng kia.
Đó chính là cái giá phải trả khi dám khiêu khích kẻ trên cơ.
“Bổn tọa còn lười đi tìm ngươi, vậy mà ngươi lại tự mình dâng tới,” người kia vai rộng chân dài, giọng điệu lạnh nhạt, một chân đạp lên cái đuôi đầy huyết nhục sắp trốn sạch của nó, “Thấy tín vật chẳng khác nào thấy bổn tọa, quy củ này ngươi không biết?”
Ma vật toàn thân huyết nhục mơ hồ như bị ngàn vạn cây thiết thương ghìm chặt, không nhúc nhích được lấy một chút, chỉ có thể run rẩy ngày càng dữ dội.
Tâm trạng Văn Cửu Uyên hôm nay rất tệ. Y mà tâm trạng không tốt, nơi này át sẽ có kẻ gặp họa.
Hiện giờ còn phải đoán ai là người gặp họa nữa sao?
Đúng lúc ấy, người cuộn tròn dưới đất có dấu hiệu hô hấp thay đổi, hình như sắp tỉnh lại.
Văn Cửu Uyên hơi khựng lại một nhịp.
—
Hạ Thư Từ là bị mùi tanh làm tỉnh.
Nửa người hắn đau ê ẩm, cả người bị thứ gì đó dính dấp, tanh tưởi và ghê tởm đến mức muốn nôn.
Vết thương sau cổ tuy không còn chảy máu, nhưng vẫn đau rát khi hắn cử động.
Nơi này ánh sáng u tối, chỉ có cửa hang lờ mờ hắt vào chút sáng. Vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên hắn làm là tìm sư huynh, nhưng vừa nhúc nhích thân thể đã phát hiện có vật gì đó đè lên vai mình, theo động tác của hắn mà lướt xuống.
Là một người tóc dài buông xõa, đôi mắt nhắm nghiền, trên người lại không có vết thương rõ rệt.
Người ấy đang tựa đầu lên vai Hạ Thư Từ, một tay ôm chặt eo hắn, ôm đến mức khiến người ta có cảm giác như đang cố ép chặt điều gì đó, không dễ dàng gỡ ra được.
Hạ Thư Từ thấy người này quen mặt. Nhìn kỹ lại, đây chẳng phải là vị mỹ nhân hôm nọ từng cùng hắn trải qua một đêm xuân, sau đó để lại tấm thẻ tre rồi chạy mất sao?!
Thế nào mà oan gia ngõ hẹp thế này, hai người lại cùng nhau trở thành “dự trữ lương thực” cho ma vật?
Còn cái gì mà đại lão cơ chứ, nhìn bề ngoài thì đúng là đẹp trai mạnh mẽ cao ngạo, kết quả vẫn bị bắt như thường, cũng chuẩn bị lên dĩa nốt.
Tầm nhìn trong hang không rõ, Hạ Thư Từ gắng gượng nhận ra sư huynh nằm bất tỉnh ở góc tường. Xung quanh đầy những bộ xương không rõ của sinh vật nào, dưới chân còn có mấy yêu thú và nhân tộc khác, quần áo đủ kiểu, tất cả đều đang bất tỉnh.
Trong lòng thì chửi thầm, ngoài mặt Hạ Thư Từ cũng căng thẳng theo ký ức phản xạ.
Hiện tại ma vật chưa ăn bọn họ, thì sớm muộn gì cũng sẽ ăn. Hắn âm thầm cắn thịt mềm trong miệng, đánh giá hoàn cảnh xung quanh một cách kín đáo.
Sau đó hắn liền vừa đúng lúc nhìn thẳng vào cái thứ đang lơ lửng giữa không trung, một khối nhục thối rữa đang run rẩy từng đợt.
Hạ Thư Từ: “……”
Nôn thật đấy ——
Thứ ghê tởm không giống người kia đột nhiên hiện ra giữa bóng tối khiến Hạ Thư Từ toàn thân run bắn. Hắn muốn nôn nhưng lại sợ chọc giận nó, muốn ngất đi nhưng chẳng ngất nổi, chỉ hận không thể lập tức vớ lấy hòn đá mà đập vào đầu mình, ít nhất còn hơn là bị thứ này ăn trong lúc còn tỉnh táo.
Văn Cửu Uyên nhắm mắt lại, cảm nhận được thân thể mảnh khảnh trong lòng đang run lên nhè nhẹ, y lặng lẽ siết chặt vòng tay, cố giữ chặt lấy người kia.
Y không biết vì sao, nhưng y gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ Hạ Thư Từ lúc này đang cố gắng giả vờ bình tĩnh.
Dáng vẻ đó y từng thấy qua rồi.
Hạ Thư Từ không giấu được gì cả. Đôi mắt kia, luôn luôn là thứ bán đứng hắn trước tiên.