Chương 2: Cuộc trò chuyện gập ghềnh lần đầu tiên

“Ta… không… đã làm…”

Hạ Thư Từ vốn định từ chối, ngẫm nghĩ nửa ngày mới sắp xếp được lời: “Ta…”

Nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì trong nháy mắt lại biến thành: “Cũng có thể… thử xem.”

Thay đổi trong biểu cảm và giọng điệu của người kia, Hạ Thư Từ đều thu hết vào mắt, vậy nên dĩ nhiên không hiểu lầm điều gì.

Chỉ là thấy người kia rơi vào tình cảnh tệ hại như vậy, hắn thực sự không nỡ làm ngơ.

Hạ Thư Từ hỏi: “Ta giúp ngươi thì không vấn đề, nhưng… chờ đến khi ngươi khỏe lại, có giết ta không?”

Nam tử áo đen không nói gì, như thể đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, kéo Hạ Thư Từ vào lòng rồi trực tiếp cúi đầu hôn xuống.

Nếu nói là hôn môi thì cũng không đúng, bởi vì hành động đó càng giống như muốn cắn nuốt Hạ Thư Từ vào bụng.

Hạ Thư Từ bị kiểu hôn lộn xộn, chẳng có chút trật tự nào đó làm cho gần như nghẹt thở.

Kiếp trước, hắn vừa nhận được giấy báo trúng tuyển của một học viện đỉnh cấp ở Đế Đô, còn chưa kịp báo tin vui thì đã bị xe đâm, rồi xuyên đến thế giới này.

Vừa mới thành niên không lâu, trong đầu chỉ toàn thi đại học, chuyện tình cảm thì hoàn toàn bằng không.

Giờ đột nhiên bị một nam nhân đè xuống mà không cho nói lời nào, đầu óc hắn trống rỗng, tay chân luống cuống, không biết nên đặt vào đâu.

Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, nhưng hắn lại không hề cảm thấy phản cảm chút nào.

Đại mỹ nhân dùng giọng nói khàn khàn trầm thấp cầu xin hắn giúp đỡ, muốn hắn giải độc, năn nỉ hắn đồng ý.

Hắn thậm chí còn cảm thấy giọng nói đó như mang theo ma lực: “Hôn ta đi.”

Hạ Thư Từ đỏ bừng mặt, nói năng lắp bắp: “Ta… chưa từng làm…”

Thính Lạc khựng lại một chút. Sau đó, hắn bật ra một tiếng cười trầm thấp nơi cổ họng.

Lần đầu tiên Hạ Thư Từ nghe hắn cười.

Đại mỹ nhân này tính tình không dễ chịu, tướng mạo tuyệt mỹ, nhưng lại sắc bén đến mức như muốn xé xác bất cứ ai dám nhìn hắn thêm một chút.

Vốn dĩ Thính Lạc hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt, nhưng nghe được câu đó lại gắng gượng nhịn xuống, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, nhìn Hạ Thư Từ mà cười như không cười: “Mới lần đầu?”

Hạ Thư Từ: “……”

Nhìn ra rồi thì đừng vạch trần, để cho người ta chút thể diện đi, cảm ơn nhiều.

Thính Lạc cho rằng những lời kia là lời ám chỉ vụng về của một thiếu niên chưa từng trải, là sự lấy lòng e thẹn, là thành ý mà y muốn dùng để báo đáp mình vì cứu mạng.

Chính suy nghĩ ấy khiến Văn Cửu Uyên (tên thật của Thính Lạc) trong lòng mềm nhũn.

Trước nay y không hề có hứng thú với mấy chuyện tình ái phong lưu. Những cảnh ghê tởm của Ma tộc y đã thấy quá nhiều, phản ứng đầu tiên luôn là chán ghét.

Nếu không phải vì mạng sống bị uy hiếp, y tuyệt đối sẽ không nhắm mắt đưa chân, càng không đời nào để một tiểu lang quân còn non nớt như vậy vì mình mà làm đến mức này.

Văn Cửu Uyên luôn hành xử có nguyên tắc, y khinh thường ép buộc người khác.

Nhưng dù sao cũng vậy.

Y từ trước đến nay rất dung túng mấy “món đồ chơi nhỏ” dám chủ động lấy lòng mình.

Thế nên y nhẹ nhàng bật cười, giọng khàn như dã thú, đầu ngón tay chạm đến vành tai đỏ hồng như muốn rỉ máu của Hạ Thư Từ, móc nhẹ một cái:

“Nói mình không biết làm à? Chuyện này mà truyền ra, ngươi còn giữ được chút danh tiếng sao?”

“Ngươi sẽ giữ kín mà.” Nam tử áo đen nhếch môi, khẽ nói với Văn Cửu Uyên như vậy.

Đồ chơi nhỏ này rất hợp mắt y, càng nhìn càng thấy ưng ý.

Văn Cửu Uyên thật sự lo nếu bản thân một chút không khống chế được, làm người ta bị thương, thì với cơ thể nhỏ xíu này, chỉ e không giữ nổi mạng.

Văn Cửu Uyên cũng chẳng mấy để tâm đến vấn đề tư thế hay thân thể, lúc này việc giải độc mới là điều hệ trọng nhất.

Chuyện sau đó, cứ như nước chảy thành sông, ăn ý mà hoàn tất toàn bộ quá trình.

Cả hai người đều đã chỉnh tề y phục, tà áo rũ xuống che khuất hết thảy vết tích hỗn loạn và khó coi kia.

Khi kết thúc, Văn Cửu Uyên thoả mãn híp mắt lại, người bên cạnh thì đã buồn ngủ đến mức thiếp đi từ lúc nào.

Văn Cửu Uyên có chút hứng thú nhìn chăm chú Hạ Thư Từ, càng nhìn lại càng thấy thuận mắt, ngay cả kết giới vừa bị phá tan mà phát ra tiếng vang ầm ầm cũng nghe thuận tai lạ thường.

Tiểu gia hỏa này tu vi không cao, gần như chỉ là phàm nhân, vậy mà lại có thể chống đỡ đến cùng.

Tuy ngây ngô, nhưng trải nghiệm lại ngoài dự đoán mà không tệ.

Văn Cửu Uyên đứng dậy, chất bẩn dính trên người nháy mắt tan biến, vết nhăn trên y bào được y tùy ý vuốt qua, giống như nước chảy liền mạch, rực rỡ như mới, tựa như những cảnh tình triền miên khi nãy chỉ là ảo mộng phù hoa.

Nơi này là địa bàn Ma tộc, Hạ Thư Từ không nhận ra, nhưng y thì biết rõ hơn ai hết.

Bên ngoài kết giới đều là bọn Ma tộc đang nội đấu đến đỏ cả mắt, cứ tưởng chỉ cần một chút xuân dược là có thể làm y gục ngã, hoàn toàn không biết thủ đoạn hạ dược kia từ lâu đã không còn tác dụng với y.

Bọn ngốc đó vì tranh đoạt ngôi vị mà đánh đến đầu rơi máu chảy, mà cũng chẳng biết thông tin đã lạc hậu từ lâu.

Là thủ lĩnh vạn ma, Văn Cửu Uyên bắt buộc phải dẫn theo kẻ bại trận đi ra, để chứng minh uy nghiêm, trấn áp đám ma đang tranh đoạt hỗn loạn kia.

Y dùng trường bào quấn lấy Hạ Thư Từ, mũ trùm phủ kín toàn thân. Y vòng tay qua vai và gối người nọ, nhẹ nhàng ôm lấy, tâm trạng cực kỳ thoải mái mà đá nát kết giới bước ra ngoài.

Tiếng ồn ào bên ngoài lập tức lắng xuống.

Văn Cửu Uyên ôm người thong thả bước ra, nhàn nhạt thốt:

“Lần này không có đầu.”

Bởi vì, đã bị nghiền nát thành thịt vụn.

Không cần đầu. Người chiến thắng bước ra một cách hoàn hảo không tổn hao gì, thế là đủ để tuyên bố thắng bại.

Văn Cửu Uyên vội vàng đưa người trở về. Người Nhân tộc tu vi thấp kém như Hạ Thư Từ nếu giữa đường tỉnh lại, mở mắt ra thấy mình bị quần ma vây quanh, e là sẽ bị hù chết ngay tại chỗ.

Khoảng thời gian Văn Cửu Uyên trúng độc, lãnh địa của y đã rối loạn nghiêm trọng, rất nhiều địa đầu xà đang ngóc đầu trỗi dậy, y cần sớm ra mặt để trấn áp.

Còn về phần Hạ Thư Từ, Văn Cửu Uyên cố tình che giấu dung mạo, khiến hắn hoàn toàn không biết thân phận của người hắn giúp giải độc là ai.

Y đặt Hạ Thư Từ xuống tại một khách điếm nhỏ gần phố lớn, trước khi rời đi còn để lại bên gối một khối thẻ gỗ cũ kỹ.

Trên đó khắc một chữ “Lạc”.

Thiên Huyền Vực có bảy tòa thành lớn, thành trung tâm gọi là Thiên Huyền Thành, trong đó thế lực chồng chéo, quan hệ phức tạp nhưng sống chung hòa bình.

Vật tín của Đại Ma, trong mắt những người biết rõ nội tình, chính là một đạo “bối thư”.

Toàn Thiên Huyền Vực, phàm là Ma tộc, nhìn thấy thẻ gỗ đó liền như thấy Đại Ma. Nếu có kẻ nào dám động vào người mang vật này, thì cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần… đón lấy cơn thịnh nộ trả thù từ Đại Ma!

Hạ Thư Từ tỉnh lại ở một khách điếm nào đó trong thành Thiên Huyền.

Toàn thân hắn có một cảm giác quái dị như bị rút cạn sinh lực, đồng thời, một luồng tinh khí cường đại đang xoay chuyển trong cơ thể, rất nhanh đã khiến thân thể hắn căng tức như muốn nổ tung.

Áo quần trên người đã hoàn toàn bẩn thỉu, Hạ Thư Từ cúi đầu nhìn thoáng qua, mơ hồ nhớ lại cường độ dữ dội của chuyện xảy ra ngày hôm qua, liền lập tức nhắm mắt lại.

Ha… Ha ha. Lúc trước còn cười người ta non nớt.

Người kia nhìn thì không giống kiểu thành thục dạn dày gì cho cam.

Lúc hai người làm chuyện đó còn chẳng thèm cởi sạch, có lẽ là vì ngại phiền phức.

Dù là như vậy, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác khi chạm vào vòng eo mềm mại ấy.

Khoảnh khắc đó, Hạ Thư Từ thật sự xấu hổ mà phải thừa nhận, ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu hắn lại là: “Thắt lưng người ta thật ấm, đến trực tràng cũng thấy ấm.”

“…” Hạ Thư Từ âm thầm trong lòng tự tát cho mình một cái, nghĩ thầm mình đúng là đồi bại thật rồi.

Xem mấy thứ linh tinh nhiều quá, đầu óc hắn đã chẳng còn nghe lời kiểm soát nữa, hắn cũng bất lực mà thôi.

Hạ Thư Từ lắc lắc đầu, cố xua tan mấy hình ảnh hỗn tạp ra khỏi trí óc.

Hiện tại quần áo hắn vừa dơ vừa nhăn, mà bản thân hắn là người xuyên không đến đây, làm gì có bộ đồ sạch sẽ nào để thay.

Bảo người kia là kẻ cẩu thả cũng được, hôm qua kéo hắn đến nơi xa lạ làm chuyện kia, rồi còn biết cõng hắn quay về khách điếm trong thành.

Bảo người kia cẩn thận cũng không sai, hôm qua còn chê trong lòng ngực hắn cộm vì linh thạch và đan dược, thế là móc hết ra ném sang một bên. Hiện tại Hạ Thư Từ vừa không có tiền, cũng chẳng có quần áo sạch, bị nhốt trong khách điếm, còn chẳng rõ bản thân vừa xảy ra chuyện gì với người ta, thì đối phương đã chạy trốn mất dạng.

Hạ Thư Từ chỉ còn biết cười khổ, đành phải đứng dậy, vào phòng nước lạnh tắm rửa, giặt sạch đống quần áo dơ bẩn, rồi vụng về vận linh lực làm khô.

Người nọ đi vội như vậy, chắc hẳn là độc tình trên người cũng đã được giải gần hết rồi.

Thôi thì… Người không sao là tốt rồi.

Trong sạch gì đó… Hai nam nhân với nhau, còn bàn đến cái gì trong sạch? Huống hồ, cả hai đều là lần đầu tiên, coi như huề nhau.

Chưa kể… cũng đâu phải là không thoải mái đâu.

Hạ Thư Từ thở dài một tiếng, mặc lại bộ đồ đệ tử, dọn dẹp sơ qua rồi quay về tông môn.

Hắn đã nghĩ kỹ rồi. Nếu lúc rời khỏi khách điếm mà tiểu nhị có chạy tới đòi tiền, thì hắn sẽ lôi sư huynh miệng độc kia ra giúp hắn đối phó, tháng sau có trợ cấp rồi hắn sẽ trả gấp đôi.

Sau đó, nếu sư huynh hắn có vô tình gặp được một người lớn lên thật đẹp trai mà lại mặc một thân đồ đen, thì nhất định phải thay hắn mắng người kia một trận.

Để cho cái tên đại mỹ nhân kia biết, đẹp mặt không có nghĩa là có thể làm chuyện xấu mà không bị mắng.

Dù gì thì cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy!

Sau đó, Hạ Thư Từ vừa rời khỏi khách điếm chưa được bao xa, đã thấy tiểu nhị phía sau thở hổn hển đuổi theo, khoảnh khắc ấy tim hắn giật thót, như muốn ngừng đập một nhịp.

Không phải chứ… Người đó thật sự vô lương tâm như vậy à?

Tiểu nhị cầm vật gì trong tay, đuổi theo Hạ Thư Từ gọi: “Khách quan! Trong phòng ngài có thứ này bị rơi!”

Hạ Thư Từ sững người trong chốc lát.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn nhận được một tấm thẻ gỗ hơi cũ, chế tác thủ công, mặt trên còn có chữ “Lạc” được viết bằng cổ văn.

Hạ Thư Từ hơi ngẩn ra, nhận lấy món đồ rồi gật đầu cảm ơn, trong lòng mơ hồ, tiếp tục đi về phía trước.

Một tấm thẻ gỗ?

Còn là một món đồ có vẻ đã khá lâu năm.

Vị đại mỹ nhân kia nhìn không giống kiểu người thiếu tiền, nếu thật muốn bồi thường… cũng đâu cần bồi thường bằng một tấm thẻ eo đã qua sử dụng chứ?

Hay là món đồ này là tín vật gì đó, đến lúc hắn gặp khó khăn thì có thể mang thẻ đến tìm vị mỹ nhân kia?

Nhưng mà… tên họ hay địa chỉ gì cũng không nói, Hạ Thư Từ biết đi đâu mà tìm?

Nghĩ vậy, hắn lại thấy xót xa cho mấy viên linh thạch và lọ đan dược sư tỷ tặng đã mất.

Tấm thẻ này cũng chưa chắc là đồ rơi của người kia, dù thiếu linh thạch, Hạ Thư Từ cũng không nỡ mang đi cầm đồ, đành tạm thời giữ lại vậy.

Cũng chẳng còn cách nào, chỉ có người nghèo mới phải để tâm đến ba đồng lẻ thế này.

Dù sao thân phận mà Hạ Thư Từ xuyên vào cũng chẳng phải loại con nhà giàu hay quyền quý gì.

Không được.

Đã đến đây rồi, Hạ Thư Từ phải nghĩ cách kiếm tiền và hòa nhập vào thế giới này, ít nhất cũng phải tự lực cánh sinh sống tiếp.

Chuyện xảy ra hôm đó cứ như mây bay gió thoảng, rất nhanh đã bị hắn vứt ra sau đầu. Ban ngày hắn bận rộn cùng sư huynh độc miệng học nghề luyện đan cấp thấp để kiếm tiền, ban đêm lại chăm chỉ tu luyện, thời gian gần như kín mít.

Những loại đan dược sơ cấp đó có hiệu quả rất tốt đối với người phàm không có linh căn, vì thế vẫn có thị trường. Chỉ là, muốn bán được trong chợ tông môn thì phải qua kiểm định, đủ tiêu chuẩn mới được phép dán nhãn bán chính thức.

Hắn phải tranh thủ tu luyện thật nhanh, cố gắng đột phá Trúc Cơ kỳ.

Không biết có phải ảo giác hay không, mấy ngày nay Hạ Thư Từ luôn cảm thấy trong người trướng căng lạ thường, không giống kiểu mệt mỏi do lao lực, mà giống như có gì đó đang tích tụ bên trong, sắp bùng nổ, khiến cơ thể căng cứng.

Dù không ảnh hưởng quá lớn đến sức khỏe, nhưng cảm giác đó khiến người ta khó chịu.

Trướng đến mức khiến hắn chỉ muốn ngồi xuống tu luyện thật lâu.

Hắn cũng không dám nói chuyện song tu với người khác, đành vò đầu bứt tai suy nghĩ vài ngày, cuối cùng đành tăng tốc tu luyện. Rốt cuộc cảm giác trướng căng kia cũng giảm đi không ít.

Khi nó hoàn toàn biến mất, Hạ Thư Từ mở mắt ra, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, hai mắt sáng rõ, tầm nhìn cũng trở nên minh mẫn hơn nhiều.

Văn Cửu Uyên mấy ngày bận rộn, mang theo mùi máu quay trở về Ma điện.

Vừa vào cửa, y đã thấy mấy viên linh thạch xám xịt rơi trên mặt đất, bên cạnh còn có hai bình sứ đựng đan dược lăn đến góc tường.

Văn Cửu Uyên khựng lại trong giây lát.

Lúc trước tiểu gia hỏa kia ôm mấy món này trong ngực, y thấy vướng tay nên tiện tay lấy ra vứt sang một bên.

Sau đó Hạ Thư Từ buồn ngủ quá chịu không nổi mà ngủ thiếp đi. Khi y đưa người trở về cũng không để ý, nên mấy món đó bị để lại ở đây.

Lúc ấy Hạ Thư Từ nói gì nhỉ?

Trên người ta chỉ có chừng đó, nếu ngươi muốn, thì cứ lấy hết đi.

“……”

Văn Cửu Uyên nheo mắt lại.

Đúng rồi.

Trong Ma tộc, nếu có người gặp được tín vật của đại ma thủ lĩnh ở bên ngoài, nhất định phải lập tức về báo lại, xác nhận xem có phải do chủ nhân ban tặng hay không.

Nhưng đã mấy ngày trôi qua, thuộc hạ y lại không có động tĩnh gì.

Vậy chẳng lẽ tiểu đệ tử kia thật sự không nhận ra món đó là hàng tốt, tưởng y keo kiệt, thứ gọi là “bồi thường” chỉ là một cái thẻ gỗ cũ, còn không tiếc khấu trừ cả linh thạch và đan dược của hắn?

Chút linh thạch rách đó, còn chẳng bằng một câu nói của y!

Hạ Thư Từ bị y đè lên giường ăn đến mệt nhoài, chẳng nói gì, chỉ dùng đôi mắt ẩn ẩn giận dữ ấy nhìn chằm chằm y, kiểu như đang nghĩ trong lòng bao điều chửi rủa.

Chắc là đang cho rằng y nghèo nàn bủn xỉn đến cực độ, chẳng biết đã ghét y đến mức nào rồi.

Y đưa cho người ta một món tín vật quý giá như vậy… mà lại đưa sai à?

Văn Cửu Uyên không vui nhíu mày.

Nhưng một lúc sau, y vẫn cúi xuống nhặt linh thạch và đan dược, lau sạch sẽ, rồi đưa tay mở nhẫn trữ vật, nhét đồ vào, sau đó bước nhanh ra khỏi cửa.

“……”

Đối phương chỉ là một tiểu đệ tử nghèo kiết xác, không có tài nguyên.

Y thật sự… đưa nhầm rồi.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play