Edit: Leia
Đến tận khi sắp ngất đi, Thương Lục vẫn chưa chịu buông tha cho anh. Còn chuyện sau 5 giờ sáng Kha Dữ tắm sạch hết những thứ dơ bẩn trên người bằng cách nào, được đút nước ấm thấm cổ họng ra sao, sau đó còn được nhẹ nhàng ôm lên giường đắp chăn cẩn thận thì anh không hề hay biết, cũng không còn sức lực chứng kiến Thương Lục chăm sóc mình tận tình chu đáo không khác gì người bệnh.
Kha Dữ khép mắt lại, ánh nắng mờ ảo buổi sáng sớm London xuyên qua tấm rèm sa mỏng chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của anh. Thương Lục cúi người cầm cốc nước đặt trên tủ đầu giường uống hết phần nước còn thừa, lúc chuẩn bị xoay người bước đi thì bị Kha Dữ nắm chặt cổ tay.
Con người vừa bị * mềm oặt giờ phút này không biết lấy sức lực từ đâu ra, đôi mắt cũng mở to, tầm nhìn mờ ảo thất thường như một chiếc máy ảnh quay tay nhưng vẫn miễn cưỡng khóa chặt khuôn mặt Thương Lục.
Đối phương nhìn từ trên cao xuống, cầm ly nước nhướn mày: “Xem ra anh vẫn còn sung sức quá nhỉ.”
Mở miệng ra mới biết giọng mình đã khàn đặc, Kha Dữ hỏi thẳng: “Em tính rút chim bỏ chạy đấy hả?”
Thương Lục bật cười, thở dài một tiếng: “Sao nào, hẹn * với ảnh đế Cannes còn phải phụ trách hầu ngủ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play