Hà Di Quân trong lòng điên cuồng mắng chửi Trần Thi Dật, nhưng trên mặt không để lộ nửa điểm, còn phải bày ra vẻ rộng lượng hiền lành, thân thiết sắp xếp mọi người chuẩn bị ăn cơm, suýt nữa không kìm được mà nghẹn đến nội thương.
"Ê, hôm nay sao mà nhiều đồ ăn thế?" Trịnh Bất Lục liếc nhìn bàn ăn đầy ắp, đưa ánh mắt không hài lòng về phía Hà Di Quân: "Di Quân, tiết kiệm là đức tính truyền thống tốt đẹp, không thể bỏ được. Tuy nói nhà mình không thiếu tiền, nhưng cũng không thể phung phí như vậy."
Hà Di Quân: "..." Hai cha con nhà họ Trịnh này có bệnh gì không vậy, một người bảo nàng không được lãng phí, một người bảo nàng không được tiết kiệm, muốn làm nàng mệt chết thì thôi!
Nhưng nàng không phải kẻ tầm thường. Hà Di Quân dịu dàng cười, dường như rất bất đắc dĩ nói: "Trách em chuẩn bị không chu đáo, không hỏi trước bọn nhỏ muốn ăn gì mà cứ theo quy tắc cũ chuẩn bị, không ngờ lại không hợp khẩu vị của A Khiển. Nó vừa gọi mấy món, nếu con muốn ăn, cũng không thể làm nó tủi thân được, anh nói đúng không?"
Lời Hà Di Quân nói ra tưởng như tự trách, nhưng mỗi câu đều hướng về Lâm Khiển. Quả nhiên, Lâm Nhã Chí nghe thấy liền vô cùng ngại ngùng, xin lỗi nói: "Ai, A Khiển nó có lúc hơi..."
Lời còn chưa dứt, liền bị Trịnh Bất Lục cắt ngang. Hắn ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Thôi thôi, không làm tốt thì không làm tốt đi, sau này chú ý một chút là được, Di Quân cũng không cần tự trách như vậy."
Hà Di Quân: "..." Không phải, nghe ý của Trịnh Bất Lục, chuyện này thật sự trở thành lỗi của nàng sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play