“Cô cô, người chịu đau một chút để con xem vết thương của người nhé.”
Dư Tuệ nhanh chóng bế cô cô vào nhà, đặt người nằm xuống giường đất cạnh cửa sổ trong gian ngoài. Nàng nhanh nhẹn trải gối, dọn dẹp lại chỗ nằm cho ngay ngắn rồi cẩn thận đỡ cô cô nằm xuống, còn mình thì ngồi xổm dưới chân giường, nhẹ nhàng vén ống quần cô cô lên.
Trong phòng lúc này chỉ có hai cô cháu. Phu quân của Dư Cốc Vũ vẫn chưa về, nàng cũng chẳng cần kiêng dè gì. Thấy chất nữ có lòng, nàng chỉ nhẹ gật đầu “ừ” một tiếng, để mặc nàng kiểm tra vết thương.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, dù động tác của Dư Tuệ nhẹ nhàng đến đâu, thì lúc ống quần bị kéo lên, cơn đau vẫn khiến Dư Cốc Vũ không khỏi rên khẽ một tiếng, sắc mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi.
Dư Tuệ lo lắng lập tức ngẩng đầu lên: “Cô cô đau lắm phải không? Hay để con lấy kéo cắt ống quần ra nhé, đỡ động vào chỗ đau.”
Vừa nghe tới việc “cắt ống quần”, Dư Cốc Vũ nào còn nhớ đau, vội túm lấy tay nàng: “Không, không cần! Ta chịu được, đừng cắt quần áo, phí lắm, tiếc lắm!”
Đừng nhìn nàng là dâu phủ Quốc Công mà lầm. Phòng lớn bọn họ sớm đã không còn được sủng ái, viện Ngọc Hành này chẳng có bao nhiêu người hầu, nhưng chi phí sinh hoạt lại không hề ít.
Con gái còn nhỏ, lại là sinh non, ngày nào cũng phải bồi bổ. Chất nữ vừa vào cửa, một thân tiểu oa đáng thương, ăn mặc ở đâu cũng không thể sơ sài. Còn trượng phu thì cực khổ ngược xuôi, vì ba mẹ con mà phải ra ngoài vất vả giao tế, nợ nần, không có việc gì là không làm. Từng đồng bạc chi tiêu trong nhà, đều là mồ hôi nước mắt tích góp.
Ngọc Hành viện này, ngay cả nước trà pha từ phòng trà của lão phu nhân cũng không được phân cho. Muốn ăn bữa cơm nóng, cũng phải xem sắc mặt các bà vú dưới bếp. Tiền tiêu vặt hằng tháng còn không đủ, đến mức mỗi lần Lục Liễu đi lĩnh bạc cũng phải xem thái độ người ta.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT