Ai cũng nói làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, nhưng Tần Khanh thì… cái gọi là “mẫu thân”, thực chất chỉ là lòng dạ quá tàn độc mà thôi.
Thấy Mậu Quốc Công phủ chẳng khác gì một con thuyền lớn sắp chìm, vất vả lắm mới nhìn thấy tia hy vọng có thể chạy thoát, Tần Khanh liền không chút do dự mà chọn lựa điều có lợi nhất cho bản thân. Dứt khoát – đã làm thì phải làm đến cùng – bà ta xoay người kéo đứa con gái lớn mười tuổi của mình, Đỗ Hân Nguyệt, ra ngoài. Chỉ hươu bảo ngựa*, định để con mình thế chỗ Dư Tuệ mà trốn khỏi tai họa.
Trong mắt Tần Khanh, Hân Nguyệt nhà mình ăn ngon, lớn lên cũng xinh xắn, mới mười tuổi mà đã cao hơn đứa con gái mồ côi kia, nói lớn tuổi một chút cũng chẳng ai nghi ngờ.
Đẩy con gái bảo bối ra như vậy, trong lòng Tần Khanh không phải là không khẩn trương, cũng không phải là không sợ bị vạch trần. Chẳng qua lúc này, bà ta không còn hơi sức đâu mà lo nghĩ nhiều như thế.
Phía bên kia, Đỗ Diệu Tổ lúc đầu chỉ ôm tâm tư phá đám vì không muốn để Dư Tuệ được lợi. Theo bản năng liền hô lên, định làm hỏng chuyện của Dư Tuệ. Nhưng sau khi thấy vợ mình đẩy con gái ra gánh trách nhiệm thay, tuy có chút bất mãn vì người được chọn không phải là con trai mình, hắn lại nhanh chóng phối hợp.
“Phải đấy, đúng vậy! Đứa bé này mới là cô nhi nhà họ Dư! Còn đứa kia, không phải! Đó là con gái tôi – Đỗ Hân Nguyệt!”
Lúc đầu, vợ chồng Dư Cốc Vũ đứng khá xa, lại thêm tiếng ồn ào náo loạn phía Đỗ Diệu Tổ, nên chưa nghe rõ chuyện gì xảy ra. Mãi đến khi Tần Khanh đẩy con gái ra trước mặt, hai vợ chồng kia vừa nhìn đã hiểu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT