Phát rồi, phát thật rồi! Nửa đời còn lại, dù cô chẳng làm gì, chỉ ngồi không ăn chơi, thì chừng đó tài sản cũng đủ cho cô xài đến chết!
Phải biết, cái thời loạn lạc này, nhà nông nghèo bình thường năm miệng ăn, nếu có thêm tí rau dưa tự trồng thì quanh năm suốt tháng cũng chưa chắc tiêu nổi tới năm lượng bạc! Mà đó là tính kiểu đã “khá giả” lắm rồi đấy!
Dư Tuệ cười toe, cẩn thận đếm từng tờ ngân phiếu rồi cất lại vào hộp. Nhớ tới lần trước lừa được từ Đỗ ma ma một vạn hai ngàn lượng, trong đầu cô bắt đầu tính toán:
Mình phải tìm cách đổi hết đám ngân phiếu và kim phiếu này thành vàng hoặc bạc, rồi cất luôn vào không gian tùy thân cho an toàn.
Bởi vì đến mấy vùng cực bắc khổ lạnh, mấy tờ giấy như này đâu dễ mà đổi được tiền. Nếu gặp kẻ gian thì đổi lấy một đống hỏa hao (phiếu giả) còn lỗ nặng. Huống chi, cô còn giữ kim phiếu – mà cái đó thì càng rắc rối nếu bị phát hiện.
Cô cô và người nhà trừ khi được đặc xá, chứ chắc gì đã trở lại được kinh đô. Đến lúc đó, chẳng lẽ mình ôm một chồng giấy mà chịu đói rét à?
Hơn nữa, giấy thì không chống nước, cũng chẳng chống lửa – có khi cất chưa lâu đã mất. Nên tốt nhất là đổi thành vàng bạc thật rồi cất vào không gian – thế mới là bảo hiểm!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play