Đoàn phim “Châm Tẫn Chi Tâm” hôm nay bao trùm một bầu không khí ảm đạm như chết chóc.
Đạo diễn nhớ lại nam chính đã lật kèo bỏ vai, không khỏi thở dài sườn sượt, còn các diễn viên thì ai nấy đều cẩn trọng từng chút, không dám động chạm khiến đạo diễn nổi cáu.
Giữa không khí yên lặng và căng thẳng ấy, trợ lý đạo diễn Tiểu Tống lại hớn hở chạy tới trước mặt ông, trông vô cùng phấn khích.
“Đạo diễn! Đạo diễn! Em tìm được người có thể thay thế diễn viên rồi ạ!”
Đạo diễn ngẩng đầu liếc một cái, giọng mang theo hoài nghi:
“Cậu mới đi ra ngoài có mấy phút, làm sao mà kéo được người tới nhanh vậy?”
Tiểu Tống nhe răng cười, tự tin vỗ ngực cam đoan:
“Đạo diễn cứ yên tâm! Người em tìm đảm bảo hợp khẩu vị của đạo diễn luôn!”
Nói xong, cậu ta liền đẩy một chàng trai trẻ mặc đồ đen đứng sau lên phía trước, mặt đầy vẻ lấy lòng:
“Đạo diễn, nhìn đi, có phải trông y chang hung thủ không?”
Tiêu Hạ – người được cho là “rất giống hung thủ” – khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, tháo kính râm xuống, chủ động giới thiệu:
“Chào đạo diễn, tôi tên là Tiêu Hạ.”
Đạo diễn quan sát chàng trai trẻ trước mặt, mí mắt vốn đang sụp xuống chợt mở bừng ra.
Đây là một thanh niên mang khí chất vô cùng đặc biệt.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, người ta sẽ không bị vẻ ngoài điển trai của cậu thu hút, mà sẽ bị hút sâu vào đôi mắt trầm lặng, sắc lạnh đến rợn người kia, đôi mắt khiến người ta lạnh sống lưng.
Dáng người cao lớn, thẳng tắp của cậu cũng toát ra cảm giác áp lực kỳ lạ, khiến người khác có cảm giác như bị một bóng ma phủ lên đầu.
Khoảnh khắc này, cậu ta và hình tượng tên sát nhân biến thái mà đạo diễn hình dung trong đầu, hoàn toàn trùng khớp.
Nhân vật trong kịch bản như thể đang sống sờ sờ đứng ngay trước mặt ông.
Đạo diễn nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Cái tên Tiểu Tống này lôi ở đâu ra một tên biến thái y như bước ra từ hiện trường phạm tội vậy trời ——
Tiểu Tống thấy đạo diễn trừng mắt nhìn mãi không nói lời nào, còn tưởng ông không hài lòng, bèn ghé sát tai thì thầm:
“Cậu ta nói không cần thù lao, chỉ cần cảnh đầu tiên được giết người là được.”
Nghe đến đoạn không cần tiền đôi mắt đạo diễn lại càng sáng rỡ. Nhưng vừa nghe thêm muốn được diễn cảnh giết người ngay từ đầu ông liền rùng mình một cái.
Ánh mắt nhìn Tiêu Hạ dần trở nên kỳ lạ.
Cái này…không phải là một tên tâm lý biến thái tới tìm cảm giác kích thích đấy chứ?
Đối diện với ánh mắt dò xét của đạo diễn, Tiêu Hạ chỉ còn biết cố giữ nụ cười trên môi.
Nhưng ai hiểu cho chứ! Trong lòng cậu khổ lắm!
Tiêu Hạ vốn chỉ là một sinh viên bình thường còn đang đi học. Ai ngờ ngủ một giấc dậy, tự dưng lại bị buộc phải nhận một hệ thống bàn tay vàng tội phạm từ trên trời rơi xuống.
Chỉ cần cậu không ngừng giết người, tạo ra nỗi hoảng loạn, thì sẽ nhận được đủ loại kỹ năng phạm tội siêu phàm.
Ngược lại, nếu dừng lại, ngưng bước chân tội ác, thì tuổi thọ của cậu sẽ tụt dốc với tốc độ kinh hoàng…cho đến khi chết bất đắc kỳ tử mới thôi.
Từ nhỏ đã lớn lên dưới ánh mặt trời, hồi bé không dám quên mang khăn quàng đỏ, lớn lên không dám nghỉ một buổi học nào ở đại học.
Việc nghịch ngợm nhất từng làm chỉ là leo tường đi xem “Thế giới”, còn lần bị phạt nặng nhất chính là bị ba đánh bằng đế giày — một người như vậy, làm sao có thể là kẻ xấu được chứ!
Nghĩ đến hiện tại, từ đám học sinh lớp 6 thân thể rắn chắc, đến các cụ ông cụ bà bảy mươi tuổi còn đi đứng như bay, còn thân thể của một sinh viên như cậu thì…bò một tầng lầu thôi cũng thở hồng hộc, Tiêu Hạ thật sự lo mình sẽ bị “phản sát” mất tiêu.
Như thế thì…mất mặt quá đi!
May mắn ông trời vẫn chưa tuyệt đường sống của người ta.
Trong lúc Tiêu Hạ đang lo sốt vó, tìm đủ mọi cách để giải quyết tình hình, thậm chí còn tính đến chuyện đến trước cổng toà án “canh me” mục tiêu…thì lại bị bạn thân kéo đi đóng vai quần chúng trong một bộ phim chính kịch kháng Nhật ——
Chính là cái loại phim mà sinh viên còn phải tự bỏ tiền túi ra để tham gia một ngày làm quần chúng đó.
Nhưng Tiêu Hạ vận may không tệ, không chỉ cùng bạn giành được một bộ đồ diễn bình dân, mà còn thành công “giết” được một tên tiểu quỷ trong lúc quay phim!
Kết quả vượt ngoài tưởng tượng — hệ thống bàn tay vàng của cậu lại sáng lên!
Trên giao diện hiển thị: Tiêu Hạ đã giết chết một người, đồng thời nhận được 1 điểm tích lũy.
Lúc này Tiêu Hạ mới nhận ra mình đã vớ được một bug trong hệ thống!
Sau đó trải qua nhiều lần thử nghiệm, Tiêu Hạ cuối cùng cũng xác định, chỉ cần cậu đóng vai một nhân vật có hành vi “giết người”, hệ thống sẽ mặc định đó là giết thật, và chấm điểm thành công.
Tuy nhiên, do Tiêu Hạ chỉ toàn đóng nhân vật quần chúng, khí chất tội phạm chưa đủ áp đảo người khác, tầm ảnh hưởng cũng yếu xìu.
Dù có giết người đi nữa, điểm nhận về cũng chỉ lèo tèo vài con số đáng thương.
Vì thế, Tiêu Hạ quyết định đến gần một căn cứ quay phim lớn để thử vận may, xem có thể tìm được một vai diễn có nhiều đất diễn và xuất hiện rõ nét trên màn ảnh hay không.
Chẳng ngờ, vừa đi được mấy bước, Tiêu Hạ đã đụng mặt Tiểu Tống.
“Cảnh này chủ yếu là về việc thân phận sát nhân biến thái của cậu bị phát hiện, cậu cầm cưa điện đuổi giết nạn nhân, cuối cùng bịt miệng thủ tiêu người ta…”
Đạo diễn thao thao bất tuyệt giảng giải nội dung phân cảnh cho Tiêu Hạ, còn Tiêu Hạ thì chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp cởi áo khoác của mình ra, thay vào chiếc áo dính máu do bên tổ phục trang đưa, rồi để chuyên viên trang điểm bên cạnh nhanh chóng hóa trang cho.
Đây vốn là một bộ phim trinh thám tình cảm bình thường, tình tiết vụ án không có gì phức tạp hay lật kèo quá lớn.
Mà vai mà Tiêu Hạ chuẩn bị đảm nhận lúc này, chính là một tên sát nhân bệnh hoạn đầy vẻ phong nhã — ngày thường là một nhân viên văn phòng điềm đạm, lịch sự, nhưng thực chất lại thích nhất xách cưa điện đuổi giết con mồi trong rừng cây.
Tuy Tiêu Hạ không hiểu vì sao nhân vật này lại có sở thích thần kinh một cách đáng sợ như vậy, nhưng đã là web drama kinh phí thấp, cốt truyện thì IQ âm trì địa ngục khỏi bàn, cậu vẫn tỏ thái độ tôn trọng.
Đeo lên chiếc kính gọng mạ vàng mang phong cách “văn nhã bại hoại”, xách theo chiếc cưa điện đầy sát khí, Tiêu Hạ bình tĩnh bước ra cùng đạo diễn.
Vừa mới bước khỏi cửa, cả đoàn phim liền đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Người đàn ông sắc mặt trắng bệch, đôi mắt âm u rợn người, trên tay là chiếc cưa điện vẫn còn dính vết máu tươi mới tinh, toàn thân phát ra một luồng áp lực khiến người ta lạnh sống lưng, giống như nguy hiểm đang kề sát ngay bên tai.
Ngay cả Tiểu Tống, người kéo hắn đến cũng sợ hết hồn:
“Này, này này ——”
Chẳng lẽ mình nhặt nhầm người thật rồi?
Có nên báo cảnh sát không ta…!?
Nữ diễn viên vào vai nạn nhân rụt rè run rẩy hỏi đạo diễn:
“Đạo diễn…cái này, cái này không phải người thật đấy chứ?”
Cô còn trẻ, cô còn chưa muốn chết ——
Đạo diễn thì ra vẻ điềm tĩnh, nhưng tay lại lén lau mồ hôi lạnh giữa trán, quát mắt nhìn mọi người xung quanh:
“Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau chuẩn bị? Quay ngay lập tức! Trì hoãn một phút là đốt tiền đấy!”
Cả đoàn như bừng tỉnh từ trong mộng, vội vàng cuống cuồng đi chuẩn bị đạo cụ và máy móc.
Tiêu Hạ nhìn sang nữ diễn viên bên kia đang co rúm người vì sợ, đứng mãi mà cũng không dám bước lại gần, khẽ thở dài, cố gắng dịu giọng để trấn an:
“Tôi tên Tiêu Hạ, chào cô.”
Nữ diễn viên mặt được hóa trang trắng bệch, lúc này nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:
“Chào…chào anh, tôi tên Mạnh Lộ Lộ.”
Đây chắc là đoàn phim đàng hoàng thiệt chứ…?
Hu hu hu…
Tiêu Hạ âm thầm lùi lại một bước, tạm thời đặt “hung khí” trong tay xuống.
Không còn cách nào khác, từ khi nhận được bàn tay vàng, cậu đã vô thức kích hoạt hàng loạt kỹ năng bị động kỳ quặc, khiến khí chất của bản thân thay đổi long trời lở đất.
Mỗi khi bước lên sân khấu, là auto bật BGM hành hung tội phạm, chỉ cần cầm trong tay thứ gì trông giống hung khí, là lập tức khiến người xung quanh cảm thấy như đang chứng kiến hiện trường vụ án thật sự.
Để tránh làm ảnh hưởng đến cảm xúc của nữ diễn viên trước khi quay, Tiêu Hạ cảm thấy tốt nhất nên tạm thời giữ khoảng cách.
—— Dù vậy…chắc cũng chẳng giúp được gì đâu.
Khi đạo diễn vừa hô “Action!”, Tiêu Hạ lập tức xách cưa điện lao thẳng về phía Mạnh Lộ Lộ.
Tiếng cưa điện vù vù vang lên, cùng lúc đó, Mạnh Lộ Lộ hét lên một tiếng thảm thiết vô cùng chân thật, giọng gào sắc nhọn, đầy tuyệt vọng. Ngay sau đó, chân cô mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, vừa run vừa bò lùi về sau.
Tiêu Hạ thì mặt nở một nụ cười méo mó, mang đậm khí chất bệnh hoạn mà hả hê:
“Ha ha ha”
“A a a —— cứu mạng với —— A a a ——!!”
Sau màn hình, đạo diễn: “……”
Cả đoàn phim: “……”
Đây…thật sự là một đoàn phim đàng hoàng sao? Cảnh quay này…chắc chắn không phải đang phát trực tiếp án mạng thật chứ?
Việc cần làm nhất hiện tại…có lẽ là báo cảnh sát.
Có lẽ vì Mạnh Lộ Lộ la hét quá mức chân thật, tiếng kêu thảm thiết ấy vang động cả phim trường, đến mức kéo theo người của đoàn phim bên cạnh chạy sang xem.
Đạo diễn đoàn bên cạnh, Hầu Vinh Hiên vừa ló đầu qua nhìn thử, suýt nữa thì tim nhảy khỏi lồng ngực:
“Má ơi!!! Đoàn phim bên cạnh có sát nhân biến thái đang chém người thật nè!! Mau báo cảnh sát!!!”