Lăng Thi Nhi ngửa đầu, uống từng ngụm từng ngụm.
Ả cố nén cơn buồn nôn mãnh liệt, đặt bát xuống khay, sau đó lau khóe miệng: “Tạ ơn phu nhân ban thưởng, Thi Nhi xin cáo lui trước.”
Ở lại thêm nữa, ả có thể sẽ nôn ra trước mặt mọi người, đến lúc đó sẽ không dễ giải thích. Ả cũng không có hứng thú xem Thiên Nhạn uống tiếp, trong mắt ả, mình đã liều mạng như vậy, Thiên Nhạn thế nào cũng sẽ uống thôi?
Thiên Nhạn liếc bát canh, mày khẽ chau lại suy tư: “Theo ta đi gặp Đại vương, không biết ngài ấy đã dùng canh này chưa.”
Tuân Tử Hoài đoán rằng trong canh có thứ gì đó không tốt, trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Nếu không phải bên cạnh còn có người, hắn thật muốn sáp lại gần hỏi xem, rốt cuộc trong canh có thứ gì. Vừa rồi sắc mặt của thị nữ kia khó coi lắm. Hắn là thần y, đương nhiên có thể nhìn tướng mạo mà biết một người đang khó chịu hay vui vẻ.
Tuân Tử Hoài nhanh chóng đi theo bên cạnh Thiên Nhạn, ra vẻ hóng chuyện.
Khi Thiên Nhạn nghiêng đầu nhìn hắn, hắn liền mím môi làm ra vẻ ngoan ngoãn. Thiên Nhạn vừa dời mắt đi, hắn liền thu lại nụ cười, bộ dạng cao lãnh, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
“Nhạn Nhi sao lại đến đây?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play