Nàng không có hứng thú ở lại đây với người chết, cất lọ thuốc đi, chuẩn bị rời khỏi lãnh cung. Đã giày vò hơn nửa đêm rồi, trời chưa sáng còn phải lên triều nữa, phải về nghỉ ngơi một lát, để không bị mất tinh thần.
Khi nàng bước những bước uyển chuyển nhẹ nhàng ra khỏi lãnh cung, nàng lại bắt gặp Tuân Tử Hoài đã chờ dưới gốc cây không biết bao lâu. Lúc này là mùa đông, tuyết chưa rơi, nhưng lại rét buốt vô cùng. Nàng dùng đèn lồng chiếu vào Tuân Tử Hoài, phát hiện hắn lạnh đến môi cũng trắng bệch.
“Sao lại chờ ở đây, chỗ này lạnh lắm, sao không vào trong?” Thiên Nhạn hỏi.
Quốc sư rất thông tuệ, nhưng đôi khi lại rất ngốc.
Trời lạnh thế này, với cái thân thể yếu ớt của hắn, chẳng phải sẽ bị lạnh đến hỏng sao?
“Bệ… Bệ hạ đang làm việc ở bên trong, không… không tiện vào làm phiền.” Môi răng Tuân Tử Hoài run lên, đêm mùa đông quả thực rất lạnh.
Chỉ là lúc trước nghĩ đến việc lát nữa có thể nhìn thấy nàng đi ra, trong lòng hắn liền không thấy lạnh. Cơ thể có chút không biết cố gắng, không xứng với linh hồn của hắn, một chút cũng không chịu được lạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT