Báo cáo xong xuôi, đến tối hôm đó, Yin Jiu lại một lần nữa gặp lại Gin.
“Yo, lại gặp rồi.” Yin Jiu cười chào rồi mời hắn vào phòng khách.
Sau đó, cậu thấy Gin chẳng chút khách sáo mà tìm ngay một cái ghế ngồi xuống, nhận lấy bộ dụng cụ lấy máu từ Vodka.
“Đại ca, không cần nhân viên y tế sao?” Vodka kinh ngạc khi thấy Gin đã buộc dây cao su lên tay Glenfiddich, liền tiến đến gần.
Nếu hắn nhớ không lầm thì đại ca mình đâu có làm bên nghiên cứu?
“Không sao đâu, anh ta quen tay lắm rồi.”
Thân phận của Glenfiddich trong tổ chức là một bí mật. Phần lớn thành viên chỉ biết có một người như vậy, nhưng chẳng ai rõ anh ta làm nhiệm vụ gì.
Người ta chỉ đồn rằng vị “tiền bối” này lăn lộn trong tổ chức nhiều năm, thường xuyên như một hồn ma lẩn khuất khắp các phòng ban, và những ai biết về Glenfiddich, hoặc là tâm phúc của anh ta… hoặc là đã không còn tồn tại trên đời.
Bởi vậy có lời đồn rằng Glenfiddich chính là người kiểm duyệt nội bộ của tổ chức, chuyên truy ra những con chuột phản bội.
Tuy nhiên, đối với những người biết chuyện, Glenfiddich là một phần không thể thiếu trong tổ chức. Không có anh ta, mọi thí nghiệm sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Vài năm trước, khi anh ta còn ở Nhật, người phụ trách lấy máu chính là Gin.
Nghĩ tới đây, Yin Jiu chớp mắt, nở một nụ cười ngượng ngùng với Gin:
“Lần này nhẹ tay một chút nhé~”
“…”
Sắc mặt Gin tối sầm, chẳng thèm đáp lại, còn ra tay mạnh hơn.
“Ái! Khốn nạn!” Yin Jiu đau quá giật nảy người. “Gin! Anh không có trái tim à?!”
“Anh nhìn cái mặt đẹp trai này đi, em đã dùng vẻ đẹp thiên phú này cầu xin rồi, vậy mà anh vẫn nhẫn tâm ra tay nặng vậy sao?!”
“Nhóc con thối tha, không đánh là leo lên đầu người lớn à!” Gin cũng chẳng khách sáo, rút súng chĩa thẳng vào đầu Yin Jiu bóp cò.
“Đ–Đại ca!” Vodka đứng bên cạnh luống cuống, không biết nên giúp đại ca hay thực hiện nhiệm vụ bảo vệ.
May mà viên đạn không bắn vào Yin Jiu, mà chỉ sượt qua mặt cậu rồi găm thẳng vào ghế sofa sau lưng.
“Hừ, cơ thể của cậu là tài sản quý báu của tổ chức đấy.” Người đàn ông lạnh lùng tìm lý do biện hộ cho hành vi của mình, cất súng rồi quay người bỏ đi không chút do dự.
Để lại Yin Jiu nghiến răng ken két tại chỗ.
Một lúc sau, Yin Jiu lôi điện thoại ra, bấm gọi một số:
“Thưa ngài, Gin lại bắt nạt em nữa rồi!”
Làm xong việc, cậu mới hài lòng nở nụ cười, thay bộ đồ thường phục thích hợp để ra ngoài.
Trời đêm đẹp thế này, không đi dạo thì thật uổng.
Yin Jiu sống ở khu 4, Beika Town, cách khu 5 rất gần.
Theo bản đồ thị trấn Beika, khu 5 tập trung phần lớn các cửa hàng, trong đó có Văn phòng thám tử Mori và quán cà phê Poirot.
Nhưng mục tiêu của Yin Jiu không phải hai địa điểm biểu tượng ấy, cậu mở bản đồ, ngón tay thanh mảnh chỉ vào một vị trí khác – quán sushi Iroha Beika.
Dù là ma cà rồng, không có nghĩa là không thể ăn đồ ăn của con người. Khó khăn lắm mới tới Nhật Bản, không ăn sushi thì thật có lỗi với bản thân.
Yin Jiu cong môi cười – dù cơ thể này từng đến đây vài lần, nhưng ký ức thì vẫn là ký ức, cậu muốn tự mình trải nghiệm.
Khi mở cửa bước vào, nhân viên phục vụ lập tức tiến ra đón.
“Quý khách đi mấy người ạ?”
“…”
Yin Jiu giơ một ngón tay, được dẫn đến một bàn đơn.
“……”
Yin Jiu từ tốn nở một nụ cười gượng gạo mà lịch sự – cậu nhận ra mình… không rành tiếng Nhật lắm.
Tệ hơn nữa, thân thể này sinh ra ở Anh, lớn lên ở Mỹ, mẹ là người Trung Quốc thuần chủng.
Nói cách khác, tiếng Nhật của cậu chỉ đủ nghe hiểu, chứ nói thì rất kém.
Tất cả là tại đám người trong tổ chức nói tiếng Anh quá giỏi!
Cậu cầm menu, khó khăn chỉ từng món:
“This, this… and this one.”
Cô nhân viên cũng không tỏ vẻ bất ngờ. Nhìn thấy nét lai trong ngũ quan của cậu, cô gật đầu hiểu ngay, lịch sự thay đũa bằng dao nĩa.
【Tít —— phát hiện vật phẩm “nĩa”, rất phù hợp với cậu bây giờ.】
Yin Jiu cảm thấy bị xúc phạm không hề nhẹ.
Từ khi năng lực ma cà rồng của cậu được nâng cao, hệ thống nhắc nhở cũng ngày càng “có nhân tính” —— phần ghi chú ngày một nhiều.
“Ơ, cậu là Yin Jiu đúng không?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ bàn bên cạnh, một cô gái đeo băng đô ôm menu chạy thẳng đến ngồi đối diện cậu.
“Sonoko, như vậy mất lịch sự lắm!”
Cô gái phía sau lúng túng trách móc, nhưng rồi cũng đành xin lỗi và ngồi xuống bên cạnh.
Cũng chẳng thấy xấu hổ lắm nhỉ.
Yin Jiu định lên tiếng, nhưng đắn đo rồi lại chuyển sang câu khác:
“Là tôi, có chuyện gì sao?”
“Đúng là cậu rồi! Thần tượng Bá Tước!” – Mắt Sonoko sáng rực như sao. “Có thể cho tớ xin chữ ký được không?”
“Hả? ‘Chữ ký’ là gì?” Yin Jiu chớp mắt, giả vờ không hiểu. Trong tổ chức, có rất nhiều văn kiện cậu từng ký tên, nên cậu không muốn để lộ bút tích của “Glenfiddich”, nhất là khi đang ngồi trước nhóm nhân vật chính.
May mà từ đầu đến giờ cậu vẫn dùng tiếng Anh, giờ giả vờ không rành tiếng Nhật cũng chẳng sao.
“À, tức là…” Sonoko không ngờ lại nhận được câu hỏi đó, tiếng Anh của cô cũng không giỏi, nhất thời bí từ.
Hai người có thể nghe hiểu nhưng không giao tiếp được, thế là không khí lặng đi.
“Xin lỗi, tiếng Nhật của tôi không tốt lắm.” Yin Jiu cảm thấy mình nên chịu trách nhiệm vì sự ngượng ngùng này, chủ động dẫn dắt câu chuyện. “Không biết hai cô là…?”
“À, tôi là Suzuki Sonoko, đây là bạn tôi, Mori Ran.” Sonoko sau khoảnh khắc bối rối cũng nhanh chóng đổi đề tài, trở nên hào hứng, “Yin Jiu-kun đến Nhật du lịch sao?”
“Không đâu, tôi đến Nhật để học cấp ba.” Yin Jiu nở nụ cười, chiếc răng nanh nho nhỏ hiện ra ở khóe môi, “Bên Mỹ, hợp đồng với công ty đã hết hạn. Đúng lúc tôi tốt nghiệp cấp hai, nghe nói giáo dục Nhật Bản cũng khá tốt, nên tôi quyết định chuyển sang đây học cấp ba.”
“Ể? Giáo dục ở Mỹ không phải cũng rất tốt sao?” Sonoko không hiểu, “Nếu Yin Jiu-kun học ở Mỹ, thi vào đại học danh tiếng thế giới chắc không khó nhỉ?”
“Không phải vậy.” Ánh mắt Yin Jiu hơi cụp xuống, hàng mi che đi sự u tối sâu trong đáy mắt, “Thật ra ước mơ của tôi là trở thành bác sĩ. Y học Nhật Bản thuộc hàng đầu thế giới, nếu có thể, tôi muốn học ở Đại học Tokyo.”
Điều này không sai. Y học Nhật Bản luôn thuộc top đầu thế giới. Nhất là sau Thế chiến II, Đức và Nhật tích lũy rất nhiều tài liệu giải phẫu người quý giá.
Những tài liệu đó cuối cùng bị giới chức cấp cao Mỹ và Nhật chia nhau, lưu trữ lại.
Dù đây là thế giới manga, nhưng lịch sử đại thể vẫn không thay đổi.
“Đại học Tokyo à~” Sonoko không nhận ra ánh mắt trầm lặng của Yin Jiu, ngược lại mắt cô sáng lấp lánh, chân thành nói:
“Yin Jiu-kun có lý tưởng như vậy, ngoài đời còn đẹp trai hơn trên TV nữa!”
“Sonoko…”
Thấy bạn mình có xu hướng càng lúc càng mê đắm, Ran khẽ kéo áo cô nhắc nhở, nhưng lại bị Sonoko khoác vai cười tít mắt:
“Đúng rồi Ran, cái tên kia sao chưa tới nhỉ? Gọi điện cho cậu ta đi.”
Nói rồi còn ghé sát tai Ran, thì thầm:
“Tớ đoán chắc tên Shinichi kia không biết Yin Jiu-kun đâu. Cậu cứ ngồi ở đây đi, xem cậu ta có ghen không~”
“G–Ghen…” Gò má Ran đỏ bừng, tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run rẩy.
Yin Jiu ngồi đối diện, nghe rõ từng câu từng chữ, hứng thú uống một ngụm nước lạnh, im lặng quan sát sinh hoạt thường nhật của nhóm nhân vật chính ở cự ly gần.
“Alô… Shin… Shinichi.” Ran áp sát mặt vào điện thoại, nghe bên kia nói gì đó khiến sắc mặt cô từ đỏ → trắng → đen.
“SHINICHI!!!!!!”
Khi đặt điện thoại xuống, sắc mặt Ran đã tối sầm, xung quanh cô như bao phủ bởi làn khói đen.