Chu Tri Mông từng nhìn thấy dấu răng trên gáy của bạn học mình.
Là đánh dấu tạm thời, vẫn chưa hết sưng, cho nên có màu đỏ đậm, còn hơi rỉ máu.
Lúc ấy Chu Tri Mông nghĩ: Đau đến thế nào chứ, phải thích đến bao nhiêu mới có thể cam tâm tình nguyện chịu đựng loại đau đớn này.
Thật ra Chu Tri Mông rất sợ đau.
Nhưng mà anh nhìn Lục Khởi Phồn trán đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt mơ màng lại đáng thương, vẫn không nhịn được đau lòng, anh ôm lấy cổ Lục Khởi Phồn, tay nhẹ nhàng vu.ốt ve tóc Lục Khởi Phồn, an ủi cậu: “Không sao rồi, Tiểu Khởi, không sao rồi.”
Alpha trong kỳ mẫn cảm trông giống như một con thú con bị bỏ rơi, khát khao và lỗ mãng tìm kiếm mùi hương khiến cậu có cảm giác an toàn, Lục Khởi Phồn vùi mặt vào cổ Chu Tri Mông, cọ cọ vạt áo cotton của Chu Tri Mông, sau đó lại cắn xé nó ra, cố gắng để hương vị sữa dừa ngọt ngào lan tỏa ra mạnh hơn.
Chu Tri Mông vừa thấy ngứa, lại vừa sợ hãi mơ hồ, nhưng vẫn không nỡ đẩy Lục Khởi Phồn ra, mặc dù anh không biết sự an ủi của người không có quan hệ đánh dấu rốt cuộc có hiệu quả hay không, nhưng anh nghĩ, ít nhất làm như vậy có thể khiến Tiểu Khởi thoải mái hơn một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play