Chu Tri Mông không ngờ mình lại nhớ Lục Khởi Phồn đến thế. Bây giờ mỗi khi đến lớp anh đều phải mua một ly latte, nhưng so với pheromone của Lục Khởi Phồn thì luôn kém một chút, không quá ngọt thì cũng quá đắng.
Chu Tri Mông đã quên mất ban đầu mình bài xích pheromone của Lục Khởi Phồn đến mức nào. Sau khi trải qua sự chia ly và nhớ nhung, mùi hương ấy bỗng trở nên dễ ngửi, Chu Tri Mông gần như không tìm được thứ gì thay thế.
Anh nhàm chán lật giở sách bài tập, Bùi Hạo ngồi xuống bên cạnh: “Dạo này cậu hay uống cà phê thế?”
Chu Tri Mông không giải thích gì, chỉ ngồi thẳng dậy một chút: “Hơi buồn ngủ.”
“Thức khuya à?”
Bùi Hạo an ủi anh: “Không ngờ cậu cũng có áp lực, chẳng phải cậu nói quá trình quan trọng hơn sao?”
Chu Tri Mông cười cười: “Không khí thế này, mình cũng không thể quá lười biếng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play