Mưa bụi sáng sớm vẫn không có dấu hiệu muốn tạnh, trong không khí sương mù càng thêm dày đặc.
Ngày hay đêm tối không ảnh hưởng gì đến Tống Thời Miên, nhưng cậu sợ Lệ Triều không nhìn rõ, vì thế đã bật chiếc đèn phía trên bàn ăn.
Trời tối tăm, Tống Thời Miên ngồi bên bàn ăn ấm áp và sáng sủa, giống như nguồn sáng ấm áp duy nhất trong thế giới ảm đạm.
Ánh mắt Lệ Triều tự kiềm chế rời khỏi khuôn mặt cậu, đánh giá căn hộ.
Căn phòng không lớn, có thể nhìn thấy hết chỉ bằng một cái liếc mắt. Trên sàn không có đồ đạc lộn xộn, ngoài những vật trang trí cần thiết, những thứ khác có thể bỏ qua thì sẽ bỏ qua. Không gian rõ ràng không lớn nhưng lại trông trống trải một cách lạ thường.
Bên ban công có mấy chậu hoa, cành cây mọc um tùm không ai tỉa tót, lá cây hơi héo, rũ xuống buồn bã. Dưới chậu hoa có một vệt nước đáng ngờ, được chủ nhân dọn dẹp một nửa, nửa còn lại thì chưa.
Tống Thời Miên nói: “Bên cạnh có nước, tủ lạnh có đồ uống, anh muốn uống gì thì tự đi lấy, em thế này, rót một ly nước cũng phải mất mười mấy phút.”
Lệ Triều hỏi cậu: “Em muốn uống không?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT