Lệ Triều…
Tống Thời Miên âm thầm lặp lại cái tên này trong đầu. Còn chưa kịp phản ứng gì, đối phương đã ngồi xuống đối diện cậu.
Ánh đèn từ trên trần đổ xuống, hắt lên gương mặt của thanh niên đối diện, tạo thành một mảng bóng mờ nhàn nhạt.
Chiếc kính râm đã được tháo ra khi cậu vừa gọi điện thoại, để lộ gương mặt ngũ quan tinh xảo. Đồng tử đen thẫm, phản chiếu không ra chút cảm xúc nào, ánh mắt chỉ liếc một cái, lại khiến người khác có cảm giác như pha lê vô tri vô giác.
Nghe tiếng người kia kéo ghế ngồi xuống, hàng lông mi dài của Tống Thời Miên khẽ run, cụp xuống che khuất đôi mắt, giọng cậu khẽ khàng, mang theo đôi phần lúng túng:
“Chào anh…”
“Em tên Tống Thời Miên.”
Đối phương không lên tiếng.
Tống Thời Miên giấu tay xuống dưới bàn, vô thức cào nhẹ vào viền quần, da đầu tê dại vì xấu hổ.
Cứu… cứu mạng… Hà Xán không dạy mình phải mở đầu thế nào a…
Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ bước đến, đưa thực đơn cho Lệ Triều:
“Chào anh, xin hỏi anh muốn gọi món gì?”
Lệ Triều chẳng buồn nhìn thực đơn, ánh mắt vẫn dừng trên người Tống Thời Miên:
“Giống cậu ấy là được.”
Phục vụ liếc mắt nhìn Tống Thời Miên rồi rời đi.
Đợi tiếng bước chân xa dần, Tống Thời Miên nhịn không được nhỏ giọng oán:
“Anh không nên gọi món đó… món đó khổ lắm, còn khổ hơn cả đời tôi…”
Vừa dứt lời, đối diện truyền đến một tiếng cười khẽ, trầm thấp dễ nghe, khiến toàn thân Tống Thời Miên bất giác rùng mình.
Giọng đối tượng xem mắt này… còn dễ nghe như vậy.
Tống Thời Miên hoảng loạn.
“Anh thấy những điều em ghi trong phiếu giới thiệu.”
Lệ Triều mở miệng, giọng nói có phần chần chừ khó nhận ra:
“Phải đáp ứng toàn bộ mới được sao?”
Tống Thời Miên nhớ kỹ lời Hà Xán căn dặn:
“Đây là điểm mấu chốt.”
Đối phương không đáp.
Cậu đưa tay gãi đầu, cảm thấy anh này có vẻ hơi kiệm lời.
Chắc là người thành thật, mà người thành thật gặp trường hợp này phản ứng chậm cũng là bình thường, nếu quá khéo léo còn thấy đáng lo hơn.
Nghĩ vậy, Tống Thời Miên quyết định chủ động tấn công trước.
“Em kể chút về hoàn cảnh của mình nhé.
Chắc anh cũng nhận ra rồi, mắt em không thấy. Đây là bệnh bẩm sinh từ trong bụng mẹ, bác sĩ nói là dạng khuyết tật gen, thậm chí còn chưa từng gặp trường hợp nào như vậy. Theo thời gian thì thị lực cứ giảm dần, đến nửa năm trước là hoàn toàn mù. Dù vậy em vẫn có thể tự chăm sóc bản thân, cũng không gây phiền hà nhiều cho người khác.”
Nói xong, tim Tống Thời Miên không tự chủ được treo lên tận cổ, chăm chú lắng nghe từng động tĩnh đối phương.
Người khiếm thị không giống người bình thường, vì không nhìn thấy nên nhiều chuyện đều rất bất tiện. Chưa nói đến công việc, ngay cả tự lo cho bản thân cũng đã là chuyện khó khăn.
Cậu nghĩ đối phương có thể sẽ ghét bỏ hoặc đặt ra nhiều nghi vấn, yêu cầu.
Nhưng điều khiến cậu không ngờ nhất, là câu đầu tiên Lệ Triều hỏi lại—
“Có thể chữa được không?”
Tống Thời Miên sửng sốt, bàn tay đặt trên đùi khẽ siết lại.
“Trước đây em từng xem tin tức, hình như nước ngoài có nhóm nghiên cứu chữa trị về phương diện này, có thể vài năm nữa sẽ có thuốc. Nhưng mà…” – Cậu hơi ngập ngừng, “Chi phí sẽ rất cao…”
Nói đến đây, như sực nhớ ra gì đó, cậu vội vàng trấn an:
“Anh yên tâm, nếu sau này em muốn điều trị, tuyệt đối sẽ không dùng tiền của đối phương!”
Lệ Triều không phản ứng với lời cam đoan đó, chỉ hỏi tiếp:
“Còn gì nữa không?”
“…Còn gì nữa?”
“Trừ chuyện mắt, còn điều gì cần giới thiệu không?”
Tống Thời Miên não như lag vài giây, lắp bắp đáp:
“Còn… còn có… À! Em chỉ có một mình. Ba mẹ em mất trong tai nạn xe hai năm trước. Nhà không có tiền tiết kiệm, nhưng có để lại một căn nhà. Em nhận phiên dịch online, thu nhập… đủ sống tằn tiện qua ngày.”
Cậu cảm thấy mình như mấy ông chú đi xem mắt trên thị trường, đang cố hết sức vẽ ra chiếc “bánh nướng” to lớn để lấy lòng người ta.
“Nếu sau này chúng ta ở bên nhau, không cần mua nhà, em có thể thêm tên anh vào sổ đỏ. Còn chuyện công việc, do mới mù chưa lâu nên tốc độ làm việc chưa cao, nhưng sau này quen rồi thì sẽ nhanh hơn, thu nhập cũng sẽ tốt hơn, không gây phiền cho anh đâu.”
Bên kia vang lên tiếng vải áo xột xoạt, hình như là đổi tư thế.
Không biết là do câu nào lấy lòng được người ta, mà Tống Thời Miên có thể cảm nhận rõ đối phương lại khẽ bật cười.
“Em tốt như vậy sao?”
Tống Thời Miên mím môi cười ngượng:
“Cũng không hẳn… Dù sao sống cùng nhau, thì cũng nên nhường nhịn nhau.”
Lệ Triều bật cười khẽ:
“Nhưng tình hình bây giờ xem ra, hình như là em vẫn luôn nhường anh.”
Phục vụ nhẹ nhàng đặt cà phê trước mặt Lệ Triều, khẽ liếc nhìn anh một cái.
Nam nhân tựa người vào lưng ghế, tay đan trước ngực, dáng vẻ có phần lười biếng. Nút áo khoác đã cởi toàn bộ, chiếc sơ mi trắng phác họa rõ đường nét cơ bắp săn chắc bên dưới. Vai rộng, chân dài gần như không giấu nổi dưới bàn.
Bị ánh mắt phục vụ bắt gặp, Lệ Triều lập tức nhìn lại.
Chỉ trong một khoảnh khắc chạm mắt ấy, ý cười trong đáy mắt hắn rút sạch, đôi lông mày cụp xuống, khí chất lạnh lùng xa cách toát ra rõ rệt.
Cô phục vụ bị ánh mắt kia dọa cứng người, vội cúi đầu lui đi.
Tống Thời Miên hoàn toàn không biết vài giây ngắn ngủi đó đã xảy ra chuyện gì.
Cậu là lần đầu đi xem mắt, không biết quy trình thông thường là gì, chỉ đành tận lực thể hiện bản thân.
“Tóm lại em là như vậy. Với lại em cũng không còn trẻ nữa, thay vì mộng mơ tình yêu oanh oanh liệt liệt, em lại nghiêng về cuộc sống yên ổn hai người hơn.”
“Anh hiểu rồi.” – Lệ Triều đáp.
Hắn vén nắp lọ đường bên cạnh, dùng đầu ngón tay thon dài múc vài muỗng thả vào ly cà phê. Ánh sáng rọi xuống khiến ngũ quan hắn càng thêm sâu hút, nơi cổ tay có một chiếc khuy măng-sét đá lam phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
“Chắc bà mối cũng nói sơ qua với em rồi. Anh tên Lệ Triều, hiện là nhân viên ở siêu thị, cao…”
Lệ Triều liếc mắt về phía Tống Thời Miên, đáy mắt lộ ý cười:
“Như em thấy, không tới 1m7. Ba mẹ còn khỏe, trong nhà còn có ông nội và một đứa nhỏ theo anh. Về kinh tế thì không có gì đáng lo.”
Tống Thời Miên “à” một tiếng, khô khan đáp lời, trong đầu cố nhớ lại khóa học cấp tốc Hà Xán truyền dạy, chần chừ hỏi:
“Vậy… anh có sở thích gì không?”
Lệ Triều nghĩ đến cái gara đầy xe và tủ kính đầy đồng hồ của mình, im lặng vài giây:
“Bình thường đi làm, thỉnh thoảng chơi game, đi dạo, cuối tuần thì đánh bóng.”
Giống mình ghê… – Tống Thời Miên cong môi cười thầm.
“Anh từng yêu ai chưa?”
Lệ Triều khuấy cà phê chậm rãi, cái muỗng khẽ va vào thành ly phát ra tiếng vang giòn.
“Chưa. Vẫn độc thân từ trước đến giờ.”
Tống Thời Miên hô khẽ:
“Trùng hợp ghê, em cũng vậy!”
Lệ Triều đổi ly cà phê của hai người:
“Chuyện này có gì đáng vui sao?”
Thanh niên đối diện cười ngượng.
Lệ Triều nhìn cậu vài giây, thu ánh mắt về, giọng trầm thấp:
“Nếm thử đi, lần này cà phê không đắng đâu.”
Tống Thời Miên ngoan ngoãn làm theo, chậm rãi lần tay tìm ly. Do không nhìn thấy nên từng động tác đều cẩn thận. Ngón tay lần đến thành ly, cậu nhấc lên, khẽ cúi đầu uống thử.
Uống xong, đôi mắt cậu hơi mở to:
“Thật sự không đắng! Anh cho thêm đường à?”
“Ừm.” – Lệ Triều đáp, nhìn sang ly cà phê trước mặt đã bị đổi.
Tống Thời Miên uống thêm một ngụm, lại thấy Lệ Triều không nói gì, bèn hỏi:
“Anh không có gì muốn hỏi em sao?”
“Có một chuyện.” – Lệ Triều đáp.
“Giờ ăn chưa?”
Tống Thời Miên sáng nay ăn trễ, đến quán lại lo đến giờ ăn trưa, định chờ xong buổi xem mắt mới ăn. Nhưng cậu quên mất buổi sáng mình chỉ ăn sơ sơ, trò chuyện thêm một lúc bụng đã bắt đầu réo.
Cậu không nghĩ Lệ Triều sẽ hỏi điều này, đang uống cà phê cũng sững người, theo phản xạ đáp:
“Ăn…”
Lệ Triều ngắt lời:
“Anh vẫn chưa ăn trưa, em đi ăn với anh một bữa được không?”
Tống Thời Miên còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị đặt lên cánh tay của Lệ Triều.
Dưới tay là chất vải trơn mịn, cảm giác chạm vào khiến người ta phải chú ý.
“Rẽ trái.” – Giọng Lệ Triều vang lên phía trên đầu.
Thấy Tống Thời Miên đang mân mê tay áo mình, Lệ Triều khẽ giải thích:
“Vì đi xem mắt nên anh mượn một bộ vest.”
Tống Thời Miên ngoan ngoãn rẽ trái, ngượng ngùng nói:
“Em không có ý gì đâu, chỉ thấy chất liệu quần áo anh tốt quá nên không nhịn được…”
“Thích à?” – Giọng Lệ Triều bình thản, nhưng Tống Thời Miên lại nghe ra chút gì đó như chiều chuộng.
Tai cậu nóng lên, lúng túng buông tay:
“Hẳn là… đắt lắm đúng không?”
“Cũng được.” – Lệ Triều lại kéo tay cậu đặt lên tay mình, “Một trăm tệ thuê một ngày. Giúp anh một tay, quanh bàn có nhiều đồ.”
Nhiệt độ từ tay anh truyền qua vải áo đến lòng bàn tay Tống Thời Miên, khiến tim cậu cũng nhảy theo.
“Thật ra không cần đâu, em đâu có nhìn thấy…”
“Anh biết.” – Lệ Triều nhẹ nhàng nói, “Nhưng vẫn muốn để lại ấn tượng tốt cho em.”
Tống Thời Miên càng đỏ mặt.
Cậu lục túi lấy điện thoại:
“Lát nữa để em trả tiền…”
Lệ Triều đã kéo cậu rời khỏi quán, ánh mặt trời rọi lên mặt Tống Thời Miên, phản chiếu một tầng ánh sáng trắng mờ mờ.
“Không cần, anh trả rồi.”
“A…?” – Cậu ngơ ngác, “Anh trả lúc nào vậy? Để em chuyển khoản cho anh, bao nhiêu tiền?”
Đối phương không đáp.
Họ mới đi được vài bước, Lệ Triều bỗng dừng lại.
Tống Thời Miên không kịp phanh lại, đâm sầm vào vai anh — khoan đã! Vai?
Cậu đưa tay sờ, sờ ngay một lồng ngực rắn chắc.
Bắt đầu làm toán.
Biết mình cao 1m75, đối phương nói không tới 1m7, vậy kiểu gì mà cậu vươn tay phía trước lại chạm trúng… cơ ngực của đối phương?
Cơ ngực này… cảm giác này…
Tống Thời Miên lặng lẽ nuốt nước miếng.
Sợ bị hiểu lầm là sắc lang, cậu vội buông tay, rồi sờ lên trên — cuối cùng cũng sờ đến cằm.
Cậu khẽ gãi như mèo con, giọng uể oải:
“Sao anh lại cao hơn em vậy?”
Lệ Triều chậm rãi đáp:
“Trước khi đến, anh có lót thêm miếng độn tăng chiều cao.”
--
Cừi chết cho anh công:))